Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1196: Vậy cô đi chết đi! (2)

Nhưng lão thái bà lại hành động.
Có lẽ.
Ở trong mắt những người xem ở chung quanh.
Con khỉ này hành động!
Nhất là ở trong mắt Khánh, chính là vào lúc Phủ Quân đại nhân lâm vào nguy nan, Hầu Tử bắt đầu bảo vệ chủ nhân rồi.
Trên thực tế.
Hầu Tử cũng không khiến người ta thất vọng.
Thậm chí.
Còn khiến cho người ta có chút kinh hoảng.
Lão thái bà vung tay múa chân, gào khóc thét xông lên, mà chuôi kiếm màu đen kia, lúc sắp đâm vào trên người lão thái bà, chợt dừng lại.
Trong đôi mắt của lão thái bà thả ra một luồng ánh sáng màu xanh.
Cùng lúc đó.
Ở sau thân thể bà ta.
Xuất hiện bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.
Hơi thở này.
Cảm giác này.
Khiến Khánh có chút không biết làm thế nào.
Cũng khiến cho thanh kiếm màu đen kia thoáng cái lâm vào trong mê mang.
Danh kiếm, tự nhiên có linh tính.
Vào giờ khắc này.
Khánh phảng phất như đang nhìn thấy Đại đầu lĩnh – người đã vài chục năm không gặp – đang đứng sau lưng lão thái bà.
Mà hư ảnh hắc kiếm được gọi tới kia, phảng phất như lại nhìn thấy chủ nhân của mình lần nữa!
Lão thái bà đưa tay.
Chỉ hướng Khánh.
Đồng thời giương nanh múa vuốt.
Như gầm như rống.
Bóng người phía sau lão thái bà cũng giơ tay lên.
Chỉ về phía trước một phen!
Sau đó.
Hư ảnh hắc kiếm được Khánh gọi tới kia bỗng nhiên trực tiếp quay đầu chuyển hướng.
Tăng tốc xông về phía Khánh!
Khánh há to miệng.
Đối mặt với việc hư ảnh hắc kiếm này bỗng nhiên quay đầu trở mặt.
Phản ứng của cô ta có chút chậm lụt, nhưng cũng may vào thời khắc cuối cùng nhất cô ta đã tỉnh táo lại, tiến hành né tránh!
- A! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Khánh phát ra một tiếng hét thảm.
Tóc xõa tung.
Cả người quỳ một gối xuống.
Sau khi quét qua cơ thể của Khánh, thanh hắc kiếm cũng tiêu tán theo, nhưng dù sao đây cũng không phải là vũ khí thật – cái loại dựa vào sắc bén mà công khí kia, trong giây phút ngắn ngủi vừa rồi, linh hồn của Khánh đã bị kiếm khí cắt ra một vết thương rất lớn.
Đối với đám những kẻ đến từ địa ngục mà nói.
Nhục thân.
Chỉ là vật trung gian mà bọn họ dựa vào hứng thú và sở thích của mình mà tìm kiếm ở dương gian mà thôi.
Có chút giống như là đang lựa chọn khách sạn, bạn có thể lựa chọn ở nơi yên tĩnh, cũng có thể lựa chọn ở khách sạn cho giới trẻ, dĩ nhiên cũng có thể ở khách sạn tình thú, tận hưởng loại kích thích do xiềng xích vòng tròn cùng với giường tròn tình yêu mang tới.
Một thứ trung gian, thuận lợi để chứa đựng linh hồn của bọn họ, đồng thời thuận lợi cho thi triển thuật pháp, không cần phải chịu quá nhiều trói buộc.
Nhục thân hư hại, chỉ có chút phiền toái mà thôi, cũng không tính là gì.
Nhưng linh hồn, thế nhưng chính là nền tảng của bọn họ!
Lúc Khánh – người đang quỳ một chân trên đất – ngẩng đầu lên lần nữa.
Trong mắt.
Hoàn toàn đỏ sậm.
Vị trí trên trán.
Cũng có từng luồng khói đen bay lên và tiêu tán.
Cô ta đã bị thương…
Lão thái bà hưng phấn nhảy tưng tưng, ngay sau đó lại chạy về bên cạnh lão đầu, hai tay nắm lấy hai cánh tay của lão đầu giơ lên.
Lão đầu ngây ngẩn.
Trong mắt bắt đầu có nước mắt chảy tràn ra.
Ông ta không biết người trước mặt này là ai.
Cũng không biết rốt cuộc thứ trước mắt này có quan hệ gì với mình.
Nhưng ông ta lại muốn khóc.
Lại không nhịn được mà muốn để lộ cảm xúc của mình ra.
Mà ở trong mắt Khánh.
Đây thật sự là chủ tớ tình thâm nha.
- Không hổ là Hầu Tử dưới trướng Phủ Quân…
Khánh lầm bầm lầu bầu.
Đúng vậy.
Phủ Quân các đời đều chỉ mang theo một con Hầu Tử ở bên cạnh, chắc chắn không phải bởi vì bọn họ thích nuôi khỉ rồi, trên thực tế, những con khỉ có thể trở thành Hầu Tử bên cạnh Phủ Quân, không có con nào không phải nhân vật yêu tộc nổi tiếng.
Có con từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên bên cạnh Phủ Quân, có những con khác thì là những đại yêu làm loạn mà sau khi Phủ Quân trưởng thành đã thu phục.
Có lẽ huyết thống của bọn chúng khác nhau, có lẽ dáng vẻ hoàn toàn không giống nhau, nhưng có một điểm có thể khẳng định là, bọn chúng tuyệt đối không phải kẻ dễ đối phó!
Khánh đứng lên.
Không tiếp tục suy nghĩ kêu gọi trận pháp gì đó nữa.
Mà lần nữa đưa chủy thủy của mình lên.
- Ầm!
Cả người Khánh bật lên khỏi mặt đất, giống như một dải lụa, trực tiếp xông về phía một người một khỉ bên kia.
Lão thái bà nghiêng đầu qua.
Nhếch môi với Khánh, để lộ ra hai cái răng nanh, phát ra tiếng gầm thét.
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
Liên tiếp ba tiếng kêu đau đớn.
Lão thái bà máu me khắp người bắt đầu lui về phía sau.
Vết máu đầy trên người, đồng thời cũng làm bẩn lông tóc trên người bà ta, chuyện này làm cho càng khó nhìn ra được chút nhân dạng nào từ trên người bà ta.
Trong lòng Khánh an tâm một chút.
Xem ra.
Hầu Tử cùng Phủ Quân đại nhân này.
Bọn họ của năm đó, quả thật rất huy hoàng.
Nhưng bây giờ, ngoại trừ còn cất giữ một chút thần thông ra.
Thật ra thì.
Vẫn yếu!
Dùng phương thức đơn giản nhất đi giải quyết bọn họ mới là cách làm thích hợp nhất.
Nhìn thấy lão thái bà bị thương, máu me khắp người, cơ thể lão đầu run lên, lại giận dữ trợn ngược mắt nhìn Khánh.
Cũng không biết được tại sao.
Khi bà ta bị thương.
Lão đầu cảm giác phảng phất như trái tim của mình đang bị người ta cắt từng nhát từng nhát vậy.
Đau đến không thể thở nổi.
Lão đầu, đầu tiên là tức giận.
Ngay sau đó lại bắt đầu cười to.
Giờ khắc này.
Ông ta không còn chết lặng nữa.
Giống như ngoại trừ việc muốn chết, ngoại trừ việc trừ ma vệ đạo, ngoại trừ việc hô khẩu hiệu làm bản thân rung động ra, ông ta lại có hứng thú mới, một loại hứng thú muốn gây sự.
Lão đầu giang hai tay ra.
Che kín cặp mắt của mình.
Hai chân bắt đầu không ngừng bật nhảy tại chỗ.
Hát:
- Che mắt của anh, che mắt của tôi.
- Không nhìn thấy, không nhìn thấy.
Cơ thể Khánh dừng lại một chút.
Ngay sau đó.
Trong con ngươi màu đỏ tươi để lộ ra vẻ khinh miệt.
Trầm giọng nói:
- Đại nhân, loại ảo thuật cấp độ này, thế nhưng không ảnh hưởng tới tôi được!
Trong những lời này.
Mang theo một loại kiêu ngạo.
Giống như là đang thể hiện thành tích và thu được lời khẳng định, sự đánh giá cao, và sự tán thưởng ở trước mặt thần tượng, trước mặt trưởng bối, trước mặt một đại nhân vật vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận