Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 754: HI đến bùng nổ! (1)

Sáu người nằm trên đá.
Chỗ trán đều bị rạch ra một cái lỗ lớn chừng móng tay cái.
Phía trên đầu trán mỗi người.
Cũng đều có một rãnh lõm, trên đó còn có một cây kim nhắm ngay cái lỗ trên trán.
Thỉnh thoảng có giọt máu chậm rãi nhỏ xuống, thấm vào trong hang động kia.
- Đây con mẹ nó, ngoan độc mà, đây là đang nuôi thi!
Luật sư An thổn thức nói.
Đây thật sự ngoan độc, người sẽ có loại thủ đoạn này, đều chỉ dùng thủ đoạn này ở trên người kẻ thù của mình.
Bởi vì cho dù người không chết, cứ như vậy, tương đương với mỗi ngày đều thừa nhận tra tấn, sống không bằng chết.
Vả lại cố tình không chết được!
Luật sư An không tin Mộc Thừa Ân không hiểu được chuyện này, nhưng ông ta vẫn cứ làm như vậy, chắc cố tình kéo dài tính mạng cho con cháu mình, để cho bọn họ tiếp tục lưu lại bên người mình, để cho mình không một mình cô đơn.
Đây thật đúng là ích kỷ, lại tàn nhẫn như vậy với con cháu mình.
Nhưng tiếp theo làm như thế nào?
Đây đều đã biến thành nửa người nửa thi, còn có thể tra tấn như thế nào?
Cho dù giết người ta đi, thật ra cũng đang giải thoát thống khổ cho bọn họ, nói không chừng ở dưới cửu tuyền người ta còn dập đầu cảm tạ mình đó.
Cha mẹ nó.
Vậy còn hoàn thành nhiệm vụ của ông chủ như thế nào?
- Luật sư An, nhìn chỗ này!
Oanh Oanh chỉ vào bức tường trên đầu hai người.
Luật sư An quay đầu nhìn lại.
Phát hiện nơi đó treo một bức họa.
Là một bức giấy bồi lớn.
Gần như chiếm cứ lấy một phần ba mặt tường.
Trong bức tranh.
Là một mảnh núi thây biển máu.
Có một vương tọa do xương trắng chất thành.
Trên vương tọa chính là mặt âm trầm của người kia.
Bởi vì vẽ thật sinh động, cho nên bạn còn có thể cảm giác ra được cảm xúc phẫn nộ, không cam lòng các thứ của vị kia.
Mà bên cạnh vương tọa xương trắng.
Có một người đàn ông mặc trường bào đang ngồi.
Trước mặt người đàn ông bày một cái bàn nhỏ.
Trên bàn nhỏ có rượu nhạt đồ ăn.
Bàn tay người đàn ông cầm một cái ly.
Mang theo tươi cười tự đắc nhìn người đàn ông ngồi trên vương tọa.
Ánh mắt bừa bãi, vẻ đắc ý nói không nên lời, mơ hồ còn có thể cảm nhận được cảm giác miệt thị truyền ra từ trên thân người đàn ông.
Luật sư An nuốt nước miếng.
Dường như có phần khó có thể tiêu hóa được tin tức từ trên bức tranh này.
Oanh Oanh lại giơ tay chỉ vào vị đang ngồi trên vương tọa xương trắng kia.
Nói khẽ:
- Đây là... vị kia sao?
- Dường như có thể cảm giác được.
- Anh ta.
- Anh ta thật phẫn nộ đó.
Châu Trạch luôn không rõ ràng, ở âm ty, có viên chức hay không, khác nhau rốt cuộc ở chỗ nào?
Nhưng ít ra trên hình thức biểu hiện.
Châu Trạch có thể thật rõ ràng nhìn ra được.
Thực lực và phong thái mà Phùng Tứ Nhi thể hiện ra.
Còn trâu bò hơn luật sư An nhiều lắm.
Nhưng mà, ông chủ Châu cũng hơi ngoài ý muốn, mình đã tấn chức bộ đầu, luật sư An chỉ nói chờ thêm một đoạn thời gian có thể nhìn thấy âm ty sẽ ban thưởng cho mình cái gì, thậm chí có thể là Thái Sơn phủ quân để lại ban thưởng cho, dù sao mình lấy chính là “Giấy chứng nhận nguyên thủy” của Thái Sơn phủ quân.
Đây có phần giống như khi chính phủ quốc dân bắt đầu thực hiện chứng minh thư quốc dân, số chứng minh nhân dân của Thường Khải Thân là 000001.
Luật sư An còn không biết trong lòng ông chủ mình đã bị Phùng Tứ Nhi hoàn toàn bao trùm mất nổi bật.
Nhưng mà Phùng Tứ quả thật trâu bò.
Thân mình phụ nữ vung roi da lên, vẫn phong thái tràn đầy.
“Chát!”
Mộc Thừa Ân bị quất trúng đầu gối, quỳ xuống.
“Chát!”
Hai tay của Mộc Thừa Ân bị roi da bao lấy.
Phùng Tứ Nhi đè lòng bàn tay xuống.
Hai tay của Mộc Thừa Ân bị bẻ ra sau.
Chính là, khi Hứa Thanh Lãng tiến lên trước chuẩn bị dán lá bùa phong ấn Mộc Thừa Ân, Mộc Thừa Ân đột nhiên hé miệng.
Một luồng khói đen trực tiếp phụt ra từ trong miệng.
Tốc độ vô cùng nhanh!
Ánh mắt Phùng Tứ ngưng lại, nhưng không kịp ra tay ngăn cản, càng không có khả năng thu hồi roi da của mình, bằng không một khi thả tay chân Mộc Thừa Ân ra, Hứa Thanh Lãng trước mắt gần như vậy sẽ càng thêm nguy hiểm.
Luồng hắc vụ này phụt thẳng lên trên mặt Hứa Thanh Lãng.
Đây là định trực tiếp đoạt mệnh.
Chết cũng muốn kéo theo một đệm lưng!
Nhưng mà, sau khi sương đen tan đi, Hứa Thanh Lãng lại không hề dừng lại, tiến thẳng lên.
Ba lá bùa.
Một lá dán trước trán Mộc Thừa Ân.
Một lá dán ở lồng ngực.
Một lá dán lên chỗ sau lưng.
Đồng thời đồng tiền kiếm trong tay càng đâm thẳng vào trước người Mộc Thừa Ân.
Chợt xoay!
Lúc này đồng tiền trên đồng tiền kiếm phân tán ra, bao trùm hết lên trên người Mộc Thừa Ân.
Tuy rằng thân thể còn đang không ngừng giãy giụa.
Nhưng trước mắt Mộc Thừa Ân không nhúc nhích được.
Châu Trạch lập tức tiến lên, đón lấy Hứa Thanh Lãng đang lui về phía sau khi kết thúc phong ấn.
- Sao rồi?
Châu Trạch hỏi.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu, không nói gì.
Châu Trạch giơ tay túm lấy mặt Hứa Thanh Lãng, cố tình nâng đầu cậu ta lên.
Lại phát hiện trên khắp mặt Hứa Thanh Lãng đều là vảy rắn.
Xem ra sát khí sương đen lúc trước đều dựa vào vảy rắn này hóa giải hết.
Chính là vảy rắn trên mặt đã hư thối và bong ra.
Hứa Thanh Lãng lắc lắc đầu.
Vảy rắn rơi xuống.
Khuôn mặt vốn trắng nõn lại xuất hiện một mảng vết đen diện tích lớn.
Giống như bị thương tổn nghiêm trọng khi dãi nắng.
“Ờ... ...” Châu Trạch có phần không biết nên nói cái gì.
Chuyện vốn nắm chặt trong tay, lại ra ngoài ý muốn.
Cũng may, Hứa Thanh Lãng cũng không ngây ngốc hỏi:
- Tôi biến dạng rồi sao?
Mà hồn nhiên như việc không đáng lo, lặng yên chuẩn bị một vòng trận pháp mới chuẩn bị hoàn toàn chế trụ Mộc Thừa Ân, không để cho ông ta có cơ hội thở dốc và phản kháng.
Đây cũng khiến Châu Trạch hơi ngượng ngùng, trước đó anh vẫn luôn bàng quan, không ra tay, nếu như anh ra tay, khả năng lão Hứa sẽ không mặt mày hốc hác như vậy, lập tức nói:
- Lão Hứa à, trở về mua sản phẩm dưỡng da tốt một chút, cẩn thận bảo dưỡng một chút, vẫn có thể quay về, thật sự không xong, tôi dẫn cậu đi bệnh viện thẩm mỹ, làm thẩm mỹ, dùng tài khoản công.
Hứa Thanh Lãng không quan tâm liếc trắng mắt Châu Trạch.
Thật bình tĩnh nói:
- Rắn sẽ lột da.
Châu Trạch bị chẹn họng.
Ý tứ của những lời này là.
Cậu ta không cần sản phẩm dưỡng da gì cả, cũng không cần đi thẩm mỹ, chẳng qua chỉ da hơi đen chút, lột xác vài lần rồi, có thể quay lại.
Không trách được bản thân lão Hứa không coi chuyện này là quan trọng.
- Được rồi, không có chuyện gì thì tốt.
Châu Trạch xoay người, đi tới trước mặt Mộc Thừa Ân, hiện giờ Mộc Thừa Ân chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Châu Trạch, kể cả mồm cũng không há được.
Ngồi chồm hổm xuống trước mặt Mộc Thừa Ân.
Châu Trạch đang đánh giá ông ta.
Cương thi là giống hiếm thấy trên thế giới này.
Mà cương thi có linh hồn.
Lại càng là hiếm thấy trong hiếm thấy.
Còn khan hiếm hơn cả số lượng gấu trúc.
Hai người gặp gỡ, nhưng lại không có cảm giác hai mắt lưng tròng như đồng hương gặp gỡ đồng hương, ngay từ đầu, Mộc Thừa Ân tính kế bản thân, hiện giờ bản thân mạnh mẽ trấn áp Mộc Thừa Ân lại.
- Có thể gỡ một tờ bùa.
Hứa Thanh Lãng lại bố trí xong một pháp trận trấn áp ở bên cạnh nhắc nhở Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu, giơ tay gỡ lá bùa trên trán Mộc Thừa Ân.
Lúc này Mộc Thừa Ân há miệng.
Nhưng thân thể lại run lên.
Ông định phun ra một luồng sương đen nữa nhưng cứng rắn nhịn về.
- Nói đi, tại sao muốn tính kế tôi?
Châu Trạch hỏi.
Trước kia xem phim chiến tranh tình báo, đã thường xuyên có thể thấy hình ảnh thẩm vấn dùng hình, nhưng ông chủ Châu lại sẽ không làm, đồng thời, hình phạt của con người dùng ở trên người cương thi cũng không có hiệu quả lớn.
- Ha ha.
Mộc Thừa Ân nhếch miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận