Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1426: Một ngày trên trời! (3)

- Cũng không có gì quan trọng, kẻ đầu tiên nhiều chuyện thôi.
- Ừ, sau đó thì sao?
- Đứa thứ hai cũng bắt chước nhiều chuyện theo.
- Ừ, sau đó thì sao?
- Đứa thứ ba cũng bắt chước hai đứa đầu tiên mà nhiều chuyện.
- Vậy còn sau đó thì sao?
- Truyền thống, cứ như vậy mà hình thành chứ sao.
- Cứ như vậy?
- Đáp án này, khiến cho anh không quá hài lòng?
- Luôn cảm thấy, không quá xuất sắc.
- Xin lỗi, khiến cho anh thất vọng rồi, nếu không, tôi sẽ soạn ra một câu trả lời đặc sắc hơn cho anh?
- Tôi thấy được.
Doanh câu ở bên kia thì đã đưa tay ra.
Bắt được bả vai của Châu Trạch.
Hiển nhiên.
Anh ấy như vậy là do nhìn Châu Trạch và người làm biếng lắm lời lâu như vậy rồi, thật sự là không nhìn nổi nữa.
- Tôi cảm thấy nói chuyện thêm một lúc nữa cũng không muộn.
Ông chủ Châu nói với Doanh câu.
Khóe miệng Doanh câu lộ ra một nụ cười.
Nhìn tới cái giếng ở trước mặt này.
Nói:
- Anh có biết, hoàn dương từ nơi này, phải mất bao lâu không?
- Bao lâu?
Châu Trạch nhìn về phía Doanh câu, sau đó lại nhìn về phía người làm biếng.
Người làm biếng gãi đầu một cái, nói:
- Lúc trước đấy à, thời gian đốt một nén hương là đủ rồi, cũng chỉ chậm hơn Hoàng Tuyền Lộ một chút mà thôi.
- Vào lúc này, không phải là bầu trời đã thay đổi rồi sao.
- Đoán chừng phải mấy khoảng một năm.
- Trì hoãn thêm một lúc nữa, đẳng đến lúc bầu trời thay đổi xong rồi, có lẽ phải mất khoảng chừng mười năm.
- Aish.
- Đừng nóng chứ.
- Chờ một chút, chớ vội đi mà!
- Tôi bảo đảm là sẽ soạn ra một câu trả lời khiến cho anh hài lòng…

Việc kinh doanh của tiệm sách, vẫn luôn không quá tốt.
Theo sự bùng nổ của thời đại điện tử, tất cả những phương tiện truyền thông dùng giấy tờ truyền thống làm phương tiện truyền bá, phảng phất như đều đang dần mất đi sức sống của chúng.
Lúc đi ngang qua tiệm sách này, thông thường rất nhiều người đều cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ đối với cái tiệm sách chỉ mở cửa vào đêm khuya này, còn rất bất ngờ về chuyện tại sao mà nó còn chưa dẹp tiệm.
Cũng may là sự hiểu kỳ của bọn họ cũng chỉ có giới hạn.
Dù sao.
Trên cái thế giới này, chuyện đáng tìm hiểu hơn so với chuyện này thật sự là quá nhiều.
Tỷ như tại sao đứa trẻ nhà mình lại càng ngày càng giống một người bạn nối khố của mình vậy chứ.
Nếu như có người thực sự không có chuyện gì để làm, vừa vặn lại xui xẻo bám người, vận thế đang cực kỳ suy yếu mà nói, buổi tối tới tiệm sách, nói không chừng còn có thể gặp phải một ít niềm vui bất ngờ.
Ngày lại một ngày, năm qua… đã hơn một năm.
Một năm này, tổng thể mà nói, gió êm sóng lặng.
- Ăn cơm thôi!
Oanh Oanh trên người buộc tạp dề làm bếp từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng một cái nồi thật to.
Oanh Oanh rất thông minh, về điểm này, không ai có thể phủ nhận được, trong một năm nay, tài nấu ăn của cô ấy đã tiến bộ thần tốc, phân chia thời gian với Hứa Thanh Lãng ngày chẵn, còn ngày lẻ để cô ấy làm cơm.
Trên bàn.
Một đĩa rau trộn dưa leo, một đĩa thịt sợi rau hẹ, một đĩa thịt viên đầu sư tử Thường Châu, một đĩa mộc nhĩ xào củ mài, chính giữa chính là một nồi gà hầm nấm thật to.
Ngoài ra.
Còn có một món ăn do Oanh Oanh tự nghĩ ra, cách làm thì là bánh bột ngó sen, nhưng trong đó có tăng thêm lá bạc hà, vào mùa hè, ăn một miếng này, giòn ngọt, không nói đến chuyện ngon miệng, lại còn đỡ dầu mỡ.
- Xin chào, thật là trùng hợp mà, ăn đây.
Lão Trương luôn xuất hiện ở cửa tiệm sách vào thời điểm thích hợp nhất.
Ngay từ đầu, sau khi Oanh Oanh bắt đầu nấu ăn, ngược lại lão Trương lại “không đúng lúc” một thời gian rất lâu, nhưng sau này, sau khi thưởng thức được tay nghề của Oanh Oanh, vẫn là trạng thái “thật trùng hợp”.
- Đúng vậy, thật là trùng hợp mà, tôi còn bày thêm một bộ chén đũa rồi đấy.
Lão đạo tức giận trừng mắt liếc lão Trương.
Lão Trương cũng không khách khí, ngồi xuống, trực tiếp ăn cơm.
Cuộc sống vội vã.
Rất nhiều người, bởi vì đi làm bận rộn, chuyện ăn cơm tối đối với bọn họ mà nói, có lẽ, chẳng qua là tùy tiện ăn lót dạ hai miếng mà thôi.
Đồ ăn bên ngoài, đồ ăn nhanh, đủ loại hình thức phong phú xuất hiện, xét đến cùng, vẫn là khiến cho ba bữa mỗi ngày đã đơn giản lại còn còn càng ngày càng đơn giản hơn.
Còn những bữa ăn thực sự mang đến loại chủ nghĩa “sinh hoạt” cùng “hưởng thụ” từ trong nội tâm, bây giờ thực sự rất khó tìm được nữa, ngược lại ở chỗ tiệm sách lại kế thừa và phát huy rất tốt.
Bởi vì.
Tất cả mọi người đều rất rảnh rỗi.
Một đầu bếp là một cương thi hai trăm tuổi có vật chôn theo cực kì phong phú.
Một đầu bếp khác lại là người có hơn hai mươi mấy căn phòng có liên hệ chặt chẽ với hệ thống giao thông quốc gia đã bị phá bỏ và di dời.
Thức ăn.
Ở trên tay của bọn họ.
Mới có thể thực sự được ban cho linh hồn của “cuộc sống”.
Hắc tiểu nữu vác theo không ít trái cây và rau dưa tới, đều đã đóng gói phân biệt rõ ràng, có phần là để gửi chuyển phát nhanh cho mấy quỷ sai ở bên ngoài vùng này – chính là đám mấy người Nguyệt Nha, có phần thì để cho lão Trương mang về đồn cảnh sát.
Trái cây tự sản xuất của tiệm sách, hoàn toàn là hữu cơ, tuyệt đối ăn ngon hơn mấy thứ được bày bán ở bên ngoài nhiều, lấy ra đi tặng người ta cũng rất có mặt mũi.
Một bữa cơm, ăn đến vui vẻ hòa thuận.
Chẳng qua là, thỉnh thoảng trong khoảng trống khi có người xới cơm hoặc là uống canh.
Ánh mắt sẽ liếc về vị trí ghế sô pha ở vị trí bên cạnh cửa sổ.
Nhưng mà trên ghế sa lon.
Không có bóng dáng quen thuộc kia.
Thời gian quá nhạt nhẽo.
Đoạn thời gian quá nhạt nhẽo đều sẽ khiến cho người ta có chút không quá quen.
Vẫn là mặn hơn một chút sẽ tốt hơn.
Đáng tiếc.
Thiếu muối.
Luật sư An ợ hơi.
Đặt đũa xuống.
Rời khỏi bàn ăn, đi tới bên chỗ quầy bar, cầm lấy lý cà phê siêu to mà trước khi ăn cơm Oanh Oanh đã pha cho anh ta “ừng ực ừng ực” mà uống.
Trong điện thoại di động.
Còn có một tin nhắn văn bản chưa đọc.
Anh ta đã đặt lịch phẫu thuật sỏi thận từ trước, sẽ được tiến hành vào thứ tư.
Bộ thân thể này.
Luật sư An vẫn luôn hài lòng, có chiều cao hơn nữa còn có tướng mạo, muốn khí chất thì có khí chất, chỉ là quá dễ kết sỏi thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận