Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 813: Thật xấu hổ (1)

Rất nhanh, bao tay cũng lấy ra, Châu Trạch đeo bao tay vào, dựa vào sofa, ngồi xuống.
Người đàn ông đứng bên cạnh, khom người, anh rất sợ, vô cùng sợ.
- A, không phải mới vừa rồi rất thần khí sao? Răng nanh vừa lộ, hung dữ vậy, thế nào, muốn cắn người hả?
- Tôi chưa từng cắn người, tôi chưa từng cắn người.
Người đàn ông lập tức giải thích.
- Ngồi đi.
Châu Trạch hất hàm.
Người đàn ông lập tức nghe lời ngồi xuống đối diện Châu Trạch.
Lúc này.
Hoa hồ điêu đã trở lại.
Còn tha lôi một thi thể trở về.
Rồi sau đó.
Hoa hồ điêu bay lên chỗ bả vai Châu Trạch.
Giơ móng vuốt thịt của mình xoa mông.
Rồi lại chậm rãi nhắm hai mắt lại ngủ.
Châu Trạch thậm chí hơi hoài nghi, lúc trước phong ấn nó nếu không phải là chủ nhân đời trước thì chính là cha mẹ nó, thật sự không quen với tư thế lười nhác của thứ hàng này, nên phong ấn xuống mắt không thấy lòng không phiền.
- Ông chủ, sao anh không gọi tôi vậy?
Lúc này.
Oanh Oanh đi xuống.
Nhìn cảnh tượng trong phòng khách, tự nhiên đã rõ mới vừa xảy ra chuyện gì.
- Mẹ anh ta đâu?
Châu Trạch hỏi.
Oanh Oanh liếc nhìn người đàn ông này.
Nói:
- Mẹ anh ta bị tôi đánh bất tỉnh, hiện giờ đã bị tôi trói lại rồi.
- Cũng không thể trách tôi được đâu ông chủ, tôi đã thật xuống tay lưu tình rồi, nhưng mẹ anh ta vẫn cứ muốn nhào tới bới móc, như cố ý chạm vào đồ sứ vậy.
- Tôi chỉ hơi nặng tay chút, bà ta đã hôn mê rồi.
Người đàn ông luôn lắng nghe tình huống mẹ mình, thật khẩn trương, anh thật sự sợ người phụ nữ trước mắt này nói thẳng không cẩn thận đã đánh chết mẹ mình rồi.
Lúc này nghe được mẹ mình chỉ ngất đi mà thôi.
Lúc này người đàn ông đứng lên, tỏ vẻ áy náy nói:
- Xin lỗi, mẹ tôi khiến cô thêm phiền toái.
Đối mặt với câu cảm tạ này, Oanh Oanh thật sự không biết nên đáp lại như thế nào.
Châu Trạch khoát tay, không thèm để ý tán gẫu thêm gì khác với “Tên ngốc” này.
Hỏi thẳng:
- Anh biến mẹ anh, a, cũng biến bản thân anh thành như vậy thế nào?
- Trả lời thật tình, cố gắng phối hợp, tôi sẽ bỏ qua cho anh và mẹ anh.
Thật ra Châu Trạch đang lừa gạt bọn họ, anh vốn không hề có tình tiết bào chữa gì, càng không có chí hướng “Dọn dẹp thiên hạ”, hơn nữa, người ở trong nhà mình uống máu gà tiết vịt, giống như không tính là tội đại ác gì đi?
Bằng không “Canh tiết vịt Kim Lăng” đầy đường không phải đều nghiệp chướng nặng nề rồi sao?
- Cái này... tôi... cái... kia...
Người đàn ông lại ấp úng, giống như có gì đó băn khoăn.
Đã đến giờ phút này rồi, dường như anh còn chưa hạ quyết tâm.
Châu Trạch nghiêng người tới trước.
Nghiêng người dựa vào lỗ tai người đàn ông.
Nói:
- Nói về mẹ anh đi?
- Mẹ tôi, là từ sau khi mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi vẫn luôn tìm biện pháp có thể chữa trị cho mẹ tôi, vài năm trước đều đã đi đến các bệnh viện lớn rồi, nhưng chưa hề có hiệu quả.
- Nhưng vào một năm trước, có một nhóm người tìm tôi, bọn họ nói, bọn họ có thể giúp tôi chữa khỏi cho mẹ tôi, để cho mẹ tôi khôi phục lại, nhưng yêu cầu tôi làm việc cho bọn họ.
- Làm việc?
Châu Trạch đốt điếu thuốc, hỏi:
- Anh làm cái gì?
- Nghiên cứu sinh vật.
Châu Trạch nhíu nhíu mày:
- Ý của anh là, ở trong này còn có sở nghiên cứu của bọn họ?
Đây không phải là tình tiết trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nước ngoài sao? Hơn nữa còn là kiểu bố trí mọi nẻo đường.
- Không có sở nghiên cứu, chỉ có một viện điều dưỡng, hơn nữa quy mô không lớn, so sánh với phòng thí nghiệm quốc tế ngay phía trước, chỉ có thể coi là một tổ kiến, thậm chí ở trong nước cũng không tính là nơi có điều kiện tốt.
- Là... của tư nhân?
- Là của tư nhân, công việc của tôi thật ra phụ trách chữa bệnh cho đại nhân.
- Đại nhân? Chữa bệnh? Đại nhân là ai?
- Tôi không biết, ông ta luôn che mặt, nhưng tôi đã bị ông ấy cắn, mẹ tôi cũng bị ông ta cắn.
- Bọn họ nói, đây là một loại sinh mệnh cho phép và ban cho, là một loại tiến hóa... ...
- Anh tin thật? Đều là lời kịch lý thuyết thối nát trong phim.
- Tôi không tin, nhưng lúc đó mẹ của tôi thật sự không chịu được.
- Rất nhiều năm trước, khi mẹ tôi còn tỉnh táo, đã từng cầu tôi, kêu tôi buông tha cho bà, để cho bà được giải thoát, để cho bà được đi chết!
- Bà quỳ gối trước mặt tôi, cầm lấy tay tôi, cầu xin hết lần này đến lần khác, bà nói bà khổ sở không thể tả, không chịu nổi, tình nguyện chết.
- Nhưng tôi từ chối, là bởi vì tôi ích kỷ, tôi mất cha từ nhỏ, tôi không muốn lại mất đi mẹ, là tôi để cho mẹ tôi thừa nhận khổ sở nhiều năm như vậy.
- Tôi không thể trơ mắt nhìn bà chết đi, bằng không thống khổ những năm này không phải đều thừa nhận vô ích rồi sao?
- Cho dù ông ta nói thật hay nói dối, cho dù ông ta thật giả đang lừa gạt tôi và lợi dụng tôi, tôi cũng không được chọn, ít nhất, ông ta thật sự khiến mẹ tôi trở nên... trở nên vô cùng... vô cùng... ...
Người đàn ông này dường như rất khó tìm được từ hình dung nào chính xác để miêu tả trạng thái của mẹ mình hiện giờ.
- Thật tinh thần.
Châu Trạch hình dung giúp anh ta.
- Ừm, thật tinh thần.
Ông chủ Châu nhìn đồng hồ, đã sắp bảy giờ, ngẫm nghĩ, lo lắng đêm dài lắm mộng, vẫn nói thẳng:
- Mang chúng tôi đi chỗ kia đi, đúng rồi, tôi giết cả ba tên đó, sẽ kinh động đến chỗ kia chứ?
- Không hề gì, bởi vì vị đại nhân kia, ông ta không đi được, trước khi tôi chưa đi vào trong đó, ông ta vẫn ở đó.
- Vậy, tốt.
- Dẫn đường đi, ngồi xe của anh.
Khi xe chạy ra khỏi cửa biệt thự, trong phòng ngủ căn lầu bên kia, a Hồng đang một lần nữa băng bó vết thương cho mình đứng bên cửa sổ, cách rèm cửa sổ nhìn tình huống phía dưới.
Trên mặt của cô chỉ có một chút mất mát, chính bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc đang mất mát cái gì, đại khái vì bọt nước nào đó nhìn như tốt đẹp bị đâm nát rồi nên thấy mất mát đi.
Nói ngắn gọn.
Chính là già mồm cãi láo.
Đối với chuyện này, cho dù ông chủ Châu biết rồi thì anh cũng không rảnh rỗi như vậy, quỷ bộ đầu từ Thông Thành xa xôi chạy đến Tứ Xuyên để quan tâm đến phát triển tình yêu của một nữ quỷ sai.
... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận