Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1311: Ăn chút gì ngon đi (2)

Cô gái da đen bĩu môi một cái, lười tiếp tục “mắng” nữa , nghiêng đầu qua, nhìn về phía vũng nước bên kia.
Bây giờ cậu em chồng này biết điều rồi, đã biết sợ rồi?
Sao lại không thể tỉnh táo cân nhắc sớm hơn một chút chứ?
Trực tiếp đến cửa dập đầu bái lạy không phải tốt rồi sao?
Ngược lại, hình như ông chủ nhà mình có mơ ước mở một sở thú, thêm một người như anh ta cũng không nhiều.
Bây giờ ngược lại thì tốt rồi.
Hố anh trai nhà mình một trận còn chưa tính.
Hiện tại, vì vấn đề sống còn mà bản thân còn phải gắng sức đẻ trứng ở đó nữa chứ.
Cần gì chứ?
Sao phải khổ vậy chứ?
Chẳng qua là, nhu cầu và tham lam của con người là vô tận, sự đòi hỏi của con người với thiên nhiên, cũng không có giới hạn, một điểm này, từ trên người lão đạo đã được biểu hiện rõ ràng nhất.
- Cái đó, hai quả, cũng không được nha, cũng có chút không đủ dùng, nếu ba quả thì có vẻ đủ dùng đấy.
Lão đạo nói xong.
Còn mong đợi một chút.
Nhưng chờ đợi rồi lại chờ đợi.
Cũng không có quả trứng nào trơn tuột ra rồi nổi lên.
Nghẹn không ra ngoài được?
Aish.
Có chút thất vọng nha.
Deadpool ở trong bùn đất bên kia, mặc dù lúc này đã nhắm hai mắt, hàm răng lại đang nghiến chặt, anh ấy có thể cảm giác được sự cố gắng của em trai mình, anh ấy ở nơi này, cũng là đang cố gắng cho em trai của mình!
Deadpool không biết đẻ trứng như thế nào, nhưng anh ấy cảm thấy, dùng sức là xong chuyện.
Rốt cuộc.
Dưới sự “đồng tâm hiệp lực” của hai anh em.
- Ùng ục!
Quả trứng thứ ba ra ngoài, chẳng qua là dáng vẻ của quả trứng thứ ba này chỉ bằng một phần ba so với hai quả trứng trước đó, hẳn là đã đến cực hạn.
- Tình cảm thế này cũng được, mỗi ngày ba quả, cũng đủ dùng rồi.
Lão đạo vuốt chòm râu dê của mình:
- Tôi như thế này mới gọi là ở ẩn thực sự đi, rõ ràng đang ở trung tâm thành phố, nhưng ngay lúc đó đã có thể tự lo liệu những đồ dùng cần thiết hằng ngày cho cuộc sống rồi, trước đã có rau xanh trái cây được trồng, bây giờ đến trứng cũng được tính toán xong, đợi đến lúc, bắt thêm mấy con Trư Yêu (yêu quái lợn) hoặc là Ngưu Yêu (yêu quái trâu) tới, thịt cũng không cần phải đi mua nữa rồi.
- Lúc trước cảm thấy, ông chủ thích mang đồ đạc về nhà, cho là anh ấy không thế nào sống qua ngày được, bây giờ suy nghĩ một chút, thật đúng là trách lầm ông chủ rồi, đây chính là tiết tấu sẽ mở nông trường nha.
- Ông cũng đừng mơ mộng quá nữa, ông muốn ăn trứng sao?
- Đúng vậy, chuyện này rất mới mẻ nha.
- Không kinh tởm sao?
- Chán ghét cái gì chứ, lúc người nuôi gà lấy trứng từ trong ổ gà, trên trứng gà đó còn dính cứt đấy.
- Nhưng ông muốn ăn cũng vô dụng, ông chủ nhất định sẽ muốn anh ta chết.
- À, đúng rồi.
Lão đạo chép chép miệng.
Giữa mong muốn từ bụng và miệng của mình, so với sở thích cá nhân của ông chủ.
Ông ta biết rõ.
Nhất định là cái sau chiếm ưu thế, hơn nữa còn là ưu thế tuyệt đối.
- Ông chủ, anh đã tỉnh rồi?
Giọng nói của thằng bé trai truyền tới.
Lão đạo và Hứa Thanh Lãng đứng ở bên cạnh vũng nước đọng đồng thời xoay người, nhìn thấy Châu Trạch đứng lên đi về phía bên này.
- Ông chủ, không có chuyện gì chứ? - Lão đạo lập tức chào hỏi.
Châu Trạch nhìn lão đạo.
Trong ánh mắt.
Có chút phức tạp.
Ánh mắt phức tạp này, khiến trong lòng lão đạo có một loại cảm giác nổi da gà.
Lúc trước mỗi lần đi theo ông chủ cùng nhau đi ra ngoài, lúc ông ta ăn gì sai hoặc là gặp phải vấn đề gì đó, dường như ông chủ lúc đó cũng có ánh mắt này.
- Lão Châu, người này còn chưa tắt hơi đây.
Hứa Thanh Lãng đưa tay chỉ người đàn ông mai rùa bên trong vũng nước đọng, ý là mời Châu Trạch ra tay, giải quyết anh ta sớm một chút, sau đó mới phải quét dọn nơi này.
- Đúng lúc, hình như tôi mới vừa nghe lão đạo nói, ông ta muốn ăn trứng rùa?
- Không có, không có, tin nhảm, nói bậy rồi, không thể nào đâu!
Lão đạo đưa tay, vội vẫy tay chối.
- Nếu ông đã thích ăn trứng rùa, vậy giữ anh ta lại đẻ trứng đi, chính ông đi tìm một cái... Không đúng, lão Hứa à, cực khổ cho anh rồi, đi tìm một cái bể cá lớn để cho ông ta nuôi đi.
Tuy nói Hứa Thanh Lãng cảm thấy có chút không giải thích được, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
- Chuyện này… chuyện này… - Lão đạo có chút ngượng ngùng chà xát xoa tay, - Chuyện này sao được chứ, ông chủ.
Châu Trạch đi đến trước mặt lão đạo, lão đạo lặng lẽ đứng lên.
Ông chủ Châu đưa tay đặt ở trên bả vai của lão đạo, nhẹ nhàng vỗ một cái.
Nhẹ giọng nói:
- Lão đạo à.
- À, có mặt, ông chủ, ngài có gì phân phó?
- Ăn chút gì ngon đi.
...
Hiệu suất làm việc của Hứa Thanh Lãng vẫn còn rất cao, có lẽ trên những phương diện khác không bằng luật sư An, nhưng ở hạng mục thu mua này, ngược lại cũng không có vấn đề gì.
Dù sao cũng là người đàn ông có hơn hai mươi gian phòng.
Cũng không thể cứ ném ở đó rồi ăn không khí được, nhất định phải sắp xếp sửa sang lại rồi mới cho thuê.
Đối với ngành nghề sửa sang và trang trí nội thất này, quả thật là cậu ta tương đối hiểu rõ, trong ngành sản xuất ở nơi này, cũng có một chút quen biết.
Sáng sớm hôm sau.
Bể cá lớn đã được đưa tới rồi.
Đặt ở tiệm sách thì chắc chắn là không thích hợp rồi.
Tuy nói tiệm sách không kinh doanh gì, nhưng không hiểu sao thỉnh thoảng cũng có mấy khách hàng sẽ ghé tới.
Nhìn thấy một con rùa lớn không chính thống như vậy đặt ở bên trong bể cá, thật đúng là dễ dàng hù dọa người ta rồi.
Đặt ở lầu một thì không thích hợp, lầu hai đều là phòng ngủ, không có chỗ để đặt, cho nên cũng đành đặt ở bên trong tiệm net vậy, tiệm net chia làm hai tầng, tầng một coi như là khu kinh doanh lúc trước của tiệm net, hiện tại đã được sửa sang thành phòng thể thao giải trí, cũng không mở cửa cho người ngoài, đặt cái bể cá lớn ở đây, đúng là dư sức.
Sau khi vị sư phụ trang trí rời đi, Hứa Thanh Lãng và lão đạo mỗi người một bên, cáng lấy một cái cáng phủ giấy thấm dầu, cáng từ chỗ vũng nước ở viện bảo tàng tượng sáp một đường đi tới tiệm nét, thằng bé trai đi ở giữa hai người, ở bên dưới cáng, dùng một tay để phụ giúp nâng cáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận