Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1744: Sự thưởng thức từ Phủ Quân (2)

- Không có.
Phủ Quân trả lời.
- Xin lỗi.
Phủ Quân cười một tiếng, ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, sau đó lại thở dài một tiếng:
- Không có, đều đã mất hết rồi, nếu như thanh kiếm đáng chết kia tới sớm mấy năm, bọn họ, đều có thể sống sót, tôi vẫn có thể có biện pháp, kéo dài tính mạng giúp chúng nó.
- Ừm.
Vương Kha nhìn thất Phủ Quân chủ động mở máy hát, cũng không lên tiếng gián đoạn ông ta.
- Anh có biết không, nhà của chúng tôi có rất nhiều truyền thống, mỗi một gia tộc truyền thừa hơi lâu một chút, thật ra thì đều có một ít quy tắc thối, một vài tật xấu.
- Nhà của chúng ta, thì càng kỳ lạ hơn một chút.
- Rõ ràng là năm đó, lão tổ tông dùng mấy xe chuối tiêu lớn lừa gạt được một con Hầu Tử rất kháng đánh, trợ giúp ngài ấy cùng nhau đánh hạ giang sơn.
- Từ đó về sau, người thừa kế mỗi một đời trong gia tộc chúng tôi, trước khi kế thừa ngôi báu, đều phải đặc biệt tìm cho mình một Hầu Tử.
- Hiện tại, Hầu Yêu có thể lên được mặt bàn trên thị trường càng ngày càng ít, trong đó, nguyên nhân rất lớn là bởi vì mấy ngàn năm nay gia tộc chúng tôi vẫn luôn chỉ nhổ lông một con cừu.
- Nhưng không có cách nào, mặc dù rất coi thường loại quy tắc này, nhưng nếu thật sự muốn tôi tìm, thì tôi phải đi tìm đi.
- Tôi tìm được bọn họ, khi đó, bọn họ còn nhỏ.
Phủ Quân đưa tay làm ra một động tác.
Nói:
- Cũng không khác vóc dáng của con gái anh lắm.
- Ừm.
- Nhưng chúng nó khi đó, thực sự rất đáng yêu đấy.
Phủ Quân chép chép miệng.
Phảng phất như thể trong đầu đang xuất hiện khung cảnh khi mình cùng nhau sinh hoạt với hai Hầu Tử kia ở trong rừng sâu trước đó.
Cũng không biết cụ thể là đã nói trong bao lâu.
Phủ Quân phục hồi tinh thần lại.
Nói:
- Xin lỗi, tôi mất tập trung.
- Không việc gì, ngài có thể tùy ý.
- Anh còn có gì cần hỏi nữa không?
- Thật ra thì, không có gì cần hỏi nữa cả, tôi cảm thấy trước khi ngài đến chỗ của tôi, hẳn là ngài đã sớm biết đáp án rồi.
Phủ Quân híp mắt một phen.
- Nguyên nhân mà ngài lựa chọn đến chỗ của tôi, chẳng qua là bởi vì ngài còn đang do dự, vẫn còn đang suy nghĩ, thật ra thì, điều ngài thật sự muốn là gì, cùng với việc, ngài dự định lựa chọn như thế nào, thật ra thì, trong lòng đã sớm có tính toán rồi.
- Thực sự sao?
- Thực sự, thứ ngài cần, chẳng qua chỉ là thời gian, mà thời gian, là môi giới để lắng đọng cảm xúc tốt nhất.
Phủ Quân nghe vậy, gật đầu một cái, sau đó một thân y phục trắng chìm vào trong cơ thể lão đạo – người mà cho đến lúc này vẫn ngồi yên bất động ở trên ghế.
Mí mắt của Vương Kha, giật một cái.
Lão đạo mở mắt ra.
Đứng dậy.
Dường như là đang dự định rời đi.
Vương Kha cũng chuẩn bị đứng dậy đi tiễn khách.
Lúc này.
Lão đạo bỗng nhiên nghiêng đầu qua, nhìn về phía Vương Kha, nói:
- Lại giúp tôi phân tích tâm lý của một người
- Ngài nói đi.
- Là một đối thủ của tôi, cũng là một bại tướng dưới tay tôi, ông ta vẫn luôn tự cho là bản thân rất thông minh, dáng vẻ rất thanh cao.
- Kết cục của ông ta, thất bại ở trước mặt tôi, sau đó, vốn dĩ ông ta có một chút cơ hội có thể kéo tôi chôn theo, tôi đang nói, có cơ hội không tới một hai phần mười đi, thậm chí có thể còn thấp hơn một chút.
- Nhưng ông ta lại không lựa chọn làm như thế, mà lựa chọn dùng phần đời không còn lại bao nhiêu của mình, lại đi nhìn ngắm thêm một vài phong cảnh, trực tiếp rời đi, ở ngay trước mặt tôi.
- Anh nói xem.
- Tại sao ông ta phải làm như vậy?
Tay Vương Kha chống cằm, suy nghĩ trong chốc lát.
Trả lời:
- Hẳn là ông ta cảm thấy bản thân đã thua, không làm gì được ngài nữa, thay vì trở thành một kẻ thất bại một cách triệt để, chẳng bằng ra vẻ rộng lượng thoải mái mà nhẹ nhàng lướt đi.
- Ông ta làm như thế, thật ra thì là bởi vì ông ta sợ thua hơn nữa, lại càng không chịu thua, hơn nữa, muốn dùng loại phương thức này, để tạo nên một loại giả tưởng rằng ngài đang ở cấp độ thấp hơn ông ta rất nhiều.
- Nói đơn giản, là muốn cố ý kinh tởm ngài một phen đi.
- Ha ha ha ha ha ha ha…
Lão đạo cười vang rất lớn.
Vương Kha đứng ở bên cạnh, mỉm cười.
Ngay sau đó, lão đạo đưa tay chỉ vào Vương Kha.
Nói:
- Có muốn cân nhắc chuyện tối nay đột tử một phen hay không, tôi còn có thể có thời gian kịp chuẩn bị cho anh một chức Diêm Vương.
- … - Vương Kha.

Rạng sáng ba bốn giờ, coi như là thời điểm bất tiện nhất trong một ngày, nếu như bạn tỉnh lại vào lúc này, ngủ cũng không thể ngủ thoải mái được, tỉnh thì thao thức ở đó cũng khó chịu.
Sau mấy chữ “Anh ta không xứng” kia, dường như Nửa gương mặt có chút tổn thương, có lẽ là cưỡng ép khắc chế loại xúc động muốn xách Châu Trạch ra đánh một trận để cho Doanh câu đi ra “Chúng ta gặp mặt nói chuyện một phen”.
Tóm lại, anh ấy đi đây.
Lại biến trở về thành củ sen, sau đó theo khe hở ở trong phòng, đi ra ngoài.
Có thể là cảm thấy thú vị đi, rõ ràng là có cửa, rõ ràng là cửa sổ cũng đã mở ra, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại không đi.
Nửa gương mặt vừa rời đi, Oanh Oanh cũng đã tỉnh ngay, cô ấy có chút ngạc nhiên mà nhìn Châu Trạch đang đứng ở trước cửa sổ:
- Ông chủ, anh tỉnh rồi.
- Ừm.
- Tắm không?
- Ừm.
- Được rồi.
Cuộc sống một ngày, coi như là bắt đầu trước thời điểm sáng, vậy thì cứ bắt đầu trước đi.
Tắm xong, đổi lấy một bộ quần áo, trời ở bên ngoài vẫn còn tối, Châu Trạch ngồi ở trên ghế sô pha quen thuộc của mình, cà phê đã được pha xong đặt ở nơi đó rồi.
Báo hôm nay vẫn còn chưa được đưa tới, dĩ nhiên là không có.
Nhấp một ngụm cà phê, Châu Trạch hít sâu một hơi, hưởng thụ sự yên tĩnh lúc này.
Oanh Oanh thì đang ở trong phòng bếp, làm đồ ăn sáng cho ông chủ nhà mình.
Chậm rãi uống hết nửa ly cà phê, bên ngoài đã xuất hiện bóng dáng của công nhân vệ sinh.
Châu Trạch lặng lẽ đặt ly cà phê xuống, xoa xoa mi tâm của mình, chợt nhìn thấy, trong góc đối diện của ghế sô pha, tiểu Hầu Tử đang ngồi ngơ ngác ở đó, không hề nhúc nhích.
Ở bên cạnh tiểu Hầu Tử, là một Bạch Hồ đang nằm, thỉnh thoảng cái đuôi của Bạch Hồ còn phất qua người của tiểu Hầu Tử, giống như là một cánh quạt mà người mẹ quạt cho con của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận