Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 204: Võ sĩ!

- Bên ngoài nổi gió rồi.
Lão đạo đi tới cửa sổ phòng khách đóng cửa sổ lại, không biết vì sao, gió bỗng nhiên trở nên lớn hơn, thổi tới cây cối cùng ghế mây trong sân rung động xào xạc.
Tiểu loli lại dời ánh mắt của mình khỏi bức Mã đáo thành công trên tường, thậm chí cô bé còn chủ động đi tới mở chiếc cửa sổ mà lão đạo mới vừa đóng lại xong, thò đầu ra ngoài dò xét tình hình. Ngay sau đó, sắc mặt của cô bé ngưng trọng không gì sánh được trở lại trong phòng.
Nhìn Châu Trạch vẫn đang bất tỉnh nhân sự nằm trên ghế sa lon như trước, trong mắt tiểu loli có sát ý lưu chuyển.
- Cô muốn làm gì!
Bạch Oanh Oanh lập tức quát lớn.
Ngón tay tiểu loli chỉ vào Châu Trạch, trực tiếp mắng: - Rốt cuộc tên khốn kiếp này đã thả cái quái gì ra không biết? Anh ta làm vậy là muốn gài bẫy tôi!
- Làm sao vậy? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Rầm!
Đột nhiên, cửa bị gió lớn bên ngoài thổi bay ra, ngay cả thủy tinh bên cửa sổ cũng vỡ vụn, thủy tinh vỡ vụn văng ra khắp mọi ngóc ngách trong phòng khách.
Lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng lập tức ngồi xổm người xuống dùng quần áo bọc lấy đầu của mình, tự bảo vệ bản thân, Bạch Oanh Oanh thì nằm úp sấp trên người Châu Trạch bảo vệ ông chủ nhà mình, những mảnh vụn thủy tinh này bay vụt tới đụng phải Bạch Oanh Oanh đều bị trực tiếp văng ra, tố chất thân thể của nữ cương thi quả thật là quá mạnh mẽ.
Tiểu loli thì cứ đứng đờ bên trong không gian tràn đầy mảnh vụn thủy tinh này. Không thể không nói hình ảnh của cô bé lúc này thật đúng là rất có phong phạm, phối hợp thêm vẻ mặt lạnh lùng của tiểu loli, thật sự khiến người ta cảm thấy như cô bé đang quay một bộ phim bom tấn.
Spider-Man đang đứng ở một bên. Từ sau khi đi vào đây anh ta vẫn luôn ngồi trên ghế, dường như anh ta đã sớm quen với phương thức này. Ngày thường ở trong phòng sách, sau khi dọn dẹp phòng sạch sẽ rồi anh ta lại tìm một chỗ ngồi xuống như vậy, sau đó cứ ngồi bất động không nhúc nhích, ngay cả người điên như lão đạo cũng không thể trêu chọc khiến anh ta động đậy được, lão vẫn luôn cảm thấy con hàng này còn chẳng thú vị bằng Hầu Tử nhà mình.
Mà lúc này, tiểu loli lại trực tiếp nhìn chằm chằm Spider-Man.
Spider-Man còn đang tiếp tục ngồi, dường như không hề vì ánh mắt tiểu loli đang nhìn mình chằm chằm mà cảm thấy khó chịu.
Tiểu loli hít sâu một hơi, nói thẳng: - Giải quyết vấn đề của nơi này trước đã.
Spider-Man vẫn không nhúc nhích.
Trước đây khi trong phòng sách có khách tới, thấy thằng này cứ ngồi yên bất động tại chỗ còn cho rằng anh ta là tượng điêu khắc, cũng giống như khi rạp chiếu phim chuẩn bị chiếu series điện ảnh Spider-Man thì trưng bày mô hình ra vậy.
- Trước đây tôi luôn cảm thấy kỳ quái, không biết mục đích khiến anh ở lại Thông Thành này rốt cuộc là vì cái gì. Hẳn tro cốt của tên kia chỉ là một sự phát hiện ngoài ý muốn của anh, đúng không? Đó không phải nguyên nhân chân chính khiến anh ở lại Thông Thành này một thời gian dài như vậy.
Spider-Man vẫn lặng yên không tiếng động như trước.
- Tôi đã từng điều tra, khu nghỉ dưỡng suổi nước nóng trên đỉnh núi Giang Quân nhà này sản nghiệp nhà họ Hứa.
- Trời đất bao la, dù sao đây cũng là Trung Quốc, Thông Thành lại là thành thị hạng hai, nhưng trên thực tế đây cũng chỉ là một địa phương nhỏ bé mà thôi. Dù sao Ma Đô cũng chỉ cách nơi này có một con sông, cho nên ở Thông Thành này không có quá nhiều người ngoại quốc, vì thế khi người dân ở đây nhìn thấy người nước ngoài còn lạ lẫm mà nhìn nhiều thêm mấy lần, không giống như dân thành phố lớn đã sớm quen nhìn những người tóc vàng mắt xanh hoặc là da đen, cảm thấy chẳng có gì lạ lẫm.
Tiểu loli rất rõ ràng, lần đầu tiên Châu Trạch gặp tên cha xứ này là trong nhà tang lễ, khi đó cha xứ đứng ở bên cạnh mấy người phụ nữ nhà họ Hứa, anh ta có vẻ giống với mục sư gia đình.
Mà núi Giang Quân lại là sản nghiệp của nhà họ Hứa.
Lúc này, vong hồn của đám giặc Oa bị anh linh trấn áp lại có thể không những không chết còn đứng dậy bạo động, điều này có thể là vừa khớp sao?
Spider-Man vẫn tiếp tục vững như núi Thái Sơn.
Gió càng lúc càng lớn, còn mang theo tiếng động rầm rầm rất mạnh, dưới con mắt của người thường, đây vốn chỉ là biến hóa tự nhiên báo hiệu cho trời sắp mưa, nhưng ngay cả Hứa Thanh Lãng cũng nhìn ra, trong gió này mang theo sát khí nồng nặc, đây là dấu hiệu khi có vật đại hung rời núi!
Tiểu loli hít sâu một hơi.
Cô bé rất tức giận ah!
Dựa vào cái gì mà lần nào cũng là tên khốn Châu Trạch này gây chuyện, còn bản thân mình lại phải liều mạng giúp anh ta lau mông?
Hơn nữa, cái mông này tiểu loli có không muốn lau cũng phải lau, bởi vì cô ấy cũng là quỷ sai của Thông Thành, nói cách khác, phàm là sự kiện linh dị gì xảy ra ở địa giới Thông Thành cô bé đều phải chịu trách nhiệm xử lý, một khi khiến sự kiện linh dị này tràn lan gây hại cho nhiều người bình thường, đồng nghĩa với cô ấy cũng phải chịu trách nhiệm trực tiếp.
Điều này chẳng khác gì đang ngồi không lại bị họa giáng xuống đầu, đột nhiên tiểu loli cảm thấy bản thân mình thật quá ủy khuất, từ khi bản thân mình biết con cá muối này dường như chưa từng sống được một ngày thư thái nào.
- Sùng sục... ... sùng sục... ... ... sùng sục... ... ...
Ôn tuyền lại bắt đầu dâng nước lên, mà hiện tại vòi nước vốn dĩ không mở, nước này chảy ngược từ dưới hố xả nước lên, sau đó cả viện này bắt đầu sụp đổ, sàn đá cuội trực tiếp lún xuống, thậm chí ngay cả hơn phân nửa phòng khách cũng cùng sụp xuống theo.
Bạch Oanh Oanh nhanh tay nhanh mắt ôm lấy thân thể của ông chủ nhà mình lùi về phía sau, tránh để thân thể của ông chủ bị lăn xuống theo.
Trong sơn trang nghỉ dưỡng này xuất hiện một cái hố, mà bên dưới cái hố này lại có một bảng hiệu rách nát không chịu nổi, trên tấm bảng còn có không ít vết đạn.
Có người nói năm đó sau khi quỷ Nhật đánh vào Thông Thành mọi người mới biết được, nơi này có một phần mộ cùng miếu của tướng quân Nhật Bản, vì thế bọn họ mới cố ý qua đây phá tan nó đi, mà vết đạn trên tấm bảng này cũng được lưu lại vào lúc ấy.
Vừa nhìn qua đã biết có người cố ý dời nó tới đây, đồng thời cả tòa sơn trang nghỉ dưỡng này thậm chí còn có thể xưng là đặc biết cố ý “giấu đầu hở đuôi”.
Dưới tấm bảng này là một pho tượng đã bị chặt đứt đầu. Nước sơn trên pho tượng không được tu sửa nên đã sớm tổn hại tới không thể chịu nổi, là hình tượng một người đàn ông cầm đao người cưỡi ngựa, phát ra một cảm giác thê lương không thể nói thành lời.
Ở bên cạnh pho tượng của người đàn ông có ba cái rương, ba cái rương này cũng đã sớm nát hơn phân nửa, từ bên trong có thể nhìn ra ba cái rương này chứa những thứ giống như áo giáp.
- Ông! Ông! Ông! ! ! ! ! ! ! ! !
Từng đợt âm rung truyền từ trong rương phía dưới ra, ngay sau đó, bỗng nhiên có một bóng đen xông tới trực tiếp chui vào một trong số ba cái rương, ngay tiếp đó cái rương rách nát này lập tức nổ tung. Một bộ áo giáp chậm rãi chống đỡ cơ thể ngồi dậy, biến thành bộ dạng của một người đàn ông cao lớn. Thế nhưng áo giáp này chỉ lơ lửng trên không trung, bên trong không hề có người mặc.
- Ah... ... ...
Giọng nói tang thương từ trong áo giáp truyền ra.
Giống hệt như một người ngủ say lâu năm tỉnh lại.
- Hây a... ...
- Rầm!
Một thanh đao võ sĩ rỉ sét không biết từ ngóc ngách nào dưới đất bay lên, trong nháy mắt đã bay vào trong tay võ sĩ.
Võ sĩ đầu tiên là nhìn nhìn hai bộ áo giáp khác dưới chân mình, dường như hắn đang cảm thấy có chút kỳ quái không hiểu vì sao hai đồng bạn của mình không cùng thức tỉnh với mình, sau đó, hắn lại nhìn về phía bức điêu khắc sau lưng.
Năm trăm năm trước, chính là người trước mắt này đã ngăn cản bọn họ, thế nhưng năm trăm năm sau.
Nên kết thúc!
Ánh mắt tiểu loli ngưng lại, miệng há ra, đầu lưỡi nhanh chóng cuộn ra ngoài hóa thành một cái roi da, hung hăng quất về phía võ sĩ.
Phảng phất như sau lưng võ sĩ này có một đôi mắt to đang mở trừng trừng, đao võ sĩ trực tiếp cắt ngang qua ngăn cản đầu lưỡi của tiểu loli, đồng thời thân hình chợt lóe, dính lấy đầu lưỡi của tiểu loli sau đó lùi lại.
Cả người tiểu loli giống hệt như một con diều được người ta thả bay, thế nhưng cô bé vẫn dây dưa gắt gao không hề từ bỏ, cô bé rất rõ ràng, mình không thể để bức tượng đá kia sập được, nếu không hai người còn lại cũng sẽ được thả ra, mà bọn họ đều không bị ước thúc gì nữa.
Có thể có người sẽ hỏi, vì sao trước đây không trực tiếp hủy bức tượng này đi?
Nhưng trên thực tế nếu có người hủy bức tượng này đi từ trước, chắc chắn ba tên bị người này trấn áp cũng sẽ bị tan biến theo, giống như trái cây còn chưa chín đã đào cây lên vậy.
- Mẹ nó... ...
Đao trong tay võ sĩ cắt ngang xuống, thân thể tiểu loli run lên, theo bản năng thu hồi đầu lưỡi, nhưng đồng thời cô bé cũng nhảy vào bên trong cái hố lớn kia. Cô bé biết bản thân mình không còn sự lựa chọn nào khác, nhất định mình phải ngăn cản người này, cũng nhất định phải nghênh trên người ấy.
Lúc này Bạch Oanh Oanh cũng tỉnh táo lại, quay qua hô lên với lão đạo: - Bảo vệ tốt cho ông chủ.
Ngay sau đó, cô ấy lại nhìn về phía Spider-Man đang ngồi bên cạnh: - Theo tôi cùng tiến lên! – Tiếp đó, Bạch Oanh Oanh cũng trực tiếp nhảy vào bên trong cái hố kia, mà Spider-Man vẫn lạnh nhạt không chút phản ứng với trận đánh của tiểu loli lúc trước cũng chậm rãi đứng lên, theo cô ấy nhảy xuống cùng một lúc.
Lão đạo nhìn nhìn Hứa Thanh Lãng, nói: - Tôi bảo vệ ông chủ, cậu cũng đi đi.
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
Hít sâu một hơi, Hứa Thanh Lãng lấy hộ tâm kính của mình ra, thế nhưng cậu ta còn chưa nhảy xuống đã thấy tiểu loli bay ngược ra ngoài, nặng nề đập bay vào người Hứa Thanh Lãng, trực tiếp cuốn theo Hứa Thanh Lãng cùng nhau ngã lăn về phía sau.
Tiểu loli nhanh chóng đứng dậy, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi, nhưng ngay lúc đó cô bé lại dùng đầu lưỡi liếm một vòng, cuốn hết số máu tươi kia trở lại trong miệng, tiếp sau lại vọt vào hố sâu một lần nữa.
Kế tiếp là Bạch Oanh Oanh, Bạch Oanh Oanh cũng trực tiếp bị đao võ sĩ chém trúng thân thể, tuy rằng không thể tạo thành tổn thương thực tế gì, nhưng quỷ khí trên thân đao lại vọt thẳng tản mát hết sát khí trên người cô ấy, khiến Bạch Oanh Oanh không nhịn được liên tục lảo đảo lui về phía sau.
Ngược lại từ trước đến nay Spider-Man lại chưa từng bị tên võ sĩ kia đánh lui, võ sĩ càng không ngừng phát ra giọng nói kinh nghi.
Hiển nhiên hắn có quen biết cha xứ, nhưng hắn lại không hiểu rõ vì sao hậu bối đồng tộc của mình lại có thể quay qua đâm mình một kích ngay lúc này.
... ...
Rốt cuộc tình huống trong hiện thực nguy cấp cỡ nào, Châu Trạch không rõ ràng lắm, hiện tại anh cũng không có thời gian quay ngược trở về phòng, xuyên thấu qua kính thủy tinh để nhìn tình huống bên ngoài.
Lúc này, anh đang ở trong dòng người, nhìn càng ngày càng nhiều vong hồn đi vào bên trong vòng tròn do cờ xí tạo ra, giống hệt như từng đoàn ắc quy không ngừng tiến vào.
Mà ở giữa cờ xí cùng áo giáp lại có ba tên mặc quân phục Nhật Bản cầm đao võ sĩ trong tay, vừa hát quân ca Nhật Bản vừa không ngừng chạy vòng quanh vòng tròn này.
Bọn họ đã chết thế nhưng lại chưa ý thức được rằng bản thân đã chết đi, còn cho rằng bản thân mình vẫn còn sống như trước, còn mơ giấc mộng đẹp rằng bản thân sắp thành người Nhật Bản.
Thật ra động tác này của bọn họ có tác dụng không ngừng hấp dẫn vong hồn ở xung quanh xích tới gần.
Thật ra, ở phía sau cờ xí còn có thể nhìn thấy một hư ảnh mơ hồ vô cùng to lớn, trong hư ảnh là một người đàn ông cưỡi ngựa, rất uy nghiêm, chỉ có điều bóng dáng của ông ấy đang không ngừng vặn vẹo cùng mờ ảo.
- Đây là cái gì? Ác ma bị trấn áp sao? - Cô gái Nhật Bản tìm được Châu Trạch, đứng ở bên cạnh Châu Trạch hỏi.
Cô ấy vốn không cho rằng võ sĩ kia là tộc nhân của mình, nói cho cùng, nguyên nhân ngày đó cô ấy bị giết chết, bị phanh thây ra cũng đều do ba bộ khôi giáp trước mặt ban tặng.
Ở trong mắt cô ấy, những người này vốn không phải là tộc nhân của mình, mà chỉ là ác ma bị chặt đầu chặt đuôi.
- Đúng. - Châu Trạch gật đầu.
- Vì sao đám ác ma này lại có thể thoát được? - Nhật Bản cô gái hỏi.
Châu Trạch đưa tay chỉ ba người mặc quân phục Nhật Bản còn đang không ngừng nhảy tới nhảy lui, nói:
- Bởi vì người đã giải thoát áp bức cho bọn họ là người Trung Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận