Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 950: Sư ngữ giả (người truyền lời của Sư) (1)

Câu Tân bị mui xe của chiếc xe phía trước, cả người bị đụng bay giống như bông vụ bị thổi bay, lại đập trúng vị trí đầu xe của lão đạo, sau đó tiếp tục lăn lông lốc xuống.
- Phốc!
Đập lên trên mặt đất một cách nặng nề.
Đầu nghiêng một cái.
Trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Phương Phương còn đang đứng ngáp ở trước cửa tiệm thuốc nên chưa đi vào vừa vặn mắt thấy một màn này.
Trong đôi mắt cũng đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng!
Lập tức chào hỏi:
- Nhanh, nhanh cứu thành tích, nhanh cứu doanh số!
- Không phải, không phải, nhanh cứu người, nhanh tới cứu người!
Phương Phương rất kích động hô.
Giống như là đang đi trên đường thì phát hiện một mỏ vàng.
Kêu bè gọi bạn đi đào vậy!
Lão đạo xuống xe.
Tiểu Hắc Tiểu Bạch cũng xuống xe.
Câu Tân bị tông, trên người nhiều chỗ bị gãy xương, còn rất nhiều bộ phận phần mềm bị bầm tím, tóm lại, chính là có vẻ rất nghiêm trọng.
Đáng được ăn mừng chính là.
Anh ta xảy ra chuyện ở cửa tiệm thuốc.
Chắc chắn là cấp cứu vô cùng kịp thời, ngay cả điện thoại cũng không cần gọi thì đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi.
- Anh lái xe như thế nào đấy!
- Tôi còn phải hỏi mấy người đấy, mấy người mở cửa xe như thế nào đấy!
- Thúi lắm, anh không giữ khoảng cách an toàn!
- Cũng không phải là tôi tông vào đuôi xe, là tự mấy người mở cửa xe mà không chú ý quan sát phía sau.
Lão đạo bắt đầu phun nước miếng với tài xế đã tông vào Câu Tân, đến cuối cùng, vẫn là gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông, để cho cảnh sát giao thông tới xử lý chuyện này.
Chờ làm xong chuyện, sau khi xác định được chuyện tai nạn, lão đạo sờ đầu một cái, muốn đi tìm Tiểu Hắc Tiểu Bạch, lại phát hiện bọn họ người trực tiếp biến mất rồi.
- Bọn họ đi rồi, còn nói chờ sau khi lão đại của bọn họ tốt lên, trở lại đón anh ấy.
Phương phương chủ động nói với lão đạo.
- Ai, thế phong nhật hạ a, thế phong nhật hạ, những người này, thật không đủ nghĩa khí.
(thế phong nhật hạ: thành ngữ chỉ thế giới càng ngày càng đi xuống)
Lão đạo hắt xì với mặt đất một cái.
Nghĩ đến bản thân còn có chuyện.
Cũng lười quan tâm đến chuyện cứu vớt Câu Tân lại đang bị cướp.
Ngược lại cho nổ máy xe đến thị trường vật liệu mà bận rộn.

Chạng vạng, Châu Trạch mới cùng Oanh Oanh đồng thời đi xuống lầu, mấy sư phụ tân trang đang thu dọn đồ đạc, công việc sửa chữa đã kết thúc, lão đạo đang đưa thuốc lá tiễn bọn họ rời đi.
Mấy sư phụ tân trang có chút thụ sủng nhược kinh.
Ngược lại thật sự rất hiếm thấy gia chủ đã xong chuyện mà còn vẫn nhiệt tình như vậy.
Lão đạo thì đang suy nghĩ trong lòng, sau này trong nhà có nhiều chỗ cần mấy người sửa chữa hơn, trước tiên kéo quan hệ là được rồi.
Sàn nhà trở về hình dáng ban đầu rồi.
Châu Trạch nằm trên ghế sô pha, Oanh Oanh rót một ly trà đưa tới.
- Ông chủ, đã dùng nước kia để ngâm rồi.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Nâng chung trà lên, uống một hớp, mùi vị quả thật rất thấm người, lá trà của tiệm sách đều là lá trà bình thường, bởi vì trong tiệm sách ngoại trừ lão đạo ra, không ai có thói quen uống trà, mà khẩu vị của lão đạo lại thiên về hướng tiếp cận đại chúng một chút.
Nhưng trà dùng nước của cây dây leo mà ủ ra, mùi vị thật sự tăng lên được mấy cấp bậc, ngay cả người không thể nào uống trà như Châu Trạch cũng cảm thấy rất không tồi.
Ừ, thật là thơm nha.
Luật sư An đi tới, góp mũi ngửi một chút, nói:
- Đây chính là trà từ nước tiểu của Deadpool?
Châu Trạch khẽ cau mày, để ly trà xuống.
- A, ông chủ, xin lỗi, tôi miệng nhanh hơn não*.
(*nguyên văn “khẩu bất trạch ngôn”: không thể sử dụng từ một cách chính xác khi đang vội hoặc nói một cách tình cờ)
Luật sư An ngồi xuống đối diện Châu Trạch.
- Không có chuyện gì.
Châu Trạch nghiêng mặt sang bên nhìn về phía Oanh Oanh đang đứng ở phía bên quầy bar bên kia.
- Cà phê hôm nay của luật sư An, thêm gấp đôi.
- Được, ông chủ.
Luật sư An nghe còn thật vui vẻ, lấy điện thoại di động ra, nói:
- Ông chủ, hiện tại cơ thể của anh như thế nào rồi?
- Tốt vô cùng, trên căn bản vấn đề không lớn.
Luật sư An gật đầu một cái, trong lòng thì lại đang suy nghĩ, ngày hôm qua rõ ràng bị đánh thảm như vậy, bây giờ ngược lại thân thể đều tốt, đây chính là thiếu đánh trong truyền thuyết?
Đương nhiên rồi, loại nhổ nước bọt này vẫn chỉ có thể suy nghĩ trong đáy lòng một chút mà thôi.
- Vậy tôi đây lập tức đặt trước vé máy bay một tuần sau đi Dung Thành?
- Đặt trước đi.
- Được rồi, lần này tôi không đi, bên kia tôi đều đã sắp xếp xong xuôi, tôi ở lại chỗ này cùng lão đạo cùng nhau giám sát chuyện tân trang sửa sang tầng hai của quán net đối diện.
Để cho Oanh Oanh cùng nhóc con kia cùng đi với anh đi.
Trong nhóm không có bè phái thì là chuyện thiên kỳ bách quái, trong một đoàn thể nhỏ, cũng sẽ có đoàn thể nhỏ của chính mình, luật sư An lúc này, thật ra thì chính là đang tranh thủ thêm một chút lợi ích cho người bên gối của mình.
Châu Trạch nghe vậy, không phản đối, coi như là thầm chấp nhận sự sắp xếp này.
- Khục khục…
Nâng chung trà lên.
Thổi thổi.
Lại uống vài ngụm.
Đáy lòng, đối với trêu chọc mới vừa rồi của luật sư An, thật ra thì cũng không ảnh hưởng được bao nhiêu.
- Dọn cơm.
Hứa Thanh Lãng buộc tạp dề làm bếp đi ra.
- Tối nay ăn món Thái, chúng ta đổi khẩu vị một chút.
Lúc ăn bữa tối, sắc trời cơ bản đã tối xuống.
Tiểu Loli thấy trong tiệm sách không có chuyện gì, cũng đã về nhà rồi, ba quỷ sai ở tiệm thuốc cách vách kia, cũng đã lần lượt rời đi, chẳng qua là lên tiếng chào hỏi với luật sư An, không tự mình tới nói một lời từ biệt với bộ đầu như Châu Trạch đây.
Không phải là lạnh nhạt, chẳng qua là cảm thấy rất ngượng ngùng, rõ ràng là đến giúp đỡ đánh nhau, kết quả ngay cả mặt của kẻ địch còn chưa thấy được liền bị đánh ngã, còn phải mệt nhọc bộ đầu nhà mình móc tiền chữa bệnh cho bọn họ.
- Đinh đinh đinh, đinh đinh đinh…
Bên ngoài truyền đến âm thanh của chuông lục lạc.
Châu Trạch nghiêng đầu nhìn.
Phát hiện một lão đầu râu trắng trên người mặc áo tôn trung sơn sẫm màu, lấy một loại tư thế nhảy nhảy múa múa rất quỷ dị đi tới cổng lớn của tiệm sách, mà vị trí cổ tay của lão đầu, buộc một cái chuông lục lạc, lúc đi lại sẽ phát ra từng trận giòn vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận