Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 380: Chuộc tội

Rốt cục tiếng chuông cũng ngừng lại, đôi vợ chồng son đen đủi cảm thấy đã tốn tiền thì phải gõ đủ, phải gõ tới lúc hồi vốn, cho nên bọn họ gõ "cong cong cong" thật nhiều lần.
Nhưng xem ra sức bền của chồng cô ta không được.
Giai đoạn trước thì mau, sau đó dần dần bắt đầu không còn chút sức lực nào, đến cuối cùng vặn vẹo cánh tay chua chua, nói thật ra là ông ta không thể gõ chuông kêu nữa.
Tiếng chuông ngừng rồi.
Châu Trạch ngửa mặt ngã trên mặt đất, trên người ướt đẫm mồ hôi, nặng nề mà thở phì phò.
Hòa thượng béo bị trói ở nơi đó thấy bộ dáng này của Châu Trạch, trong mắt không có sợ hãi, trái lại càng nhiều hơn một loại cảm xúc "ngưỡng mộ thanh cao".
Trâu.
Chỉ nghe tiếng chuông mà có thể khiến mình cao trào!
Châu Trạch nghiêng đầu nhìn về phía tên mập mạp chết bầm này. Hiện tại Châu Trạch có thể xác định, là chiếc chuông kia có vấn đề, không phải chùa miếu này có vấn đề.
Nhìn bộ dáng tên hòa thượng của chùa miếu này, Phật tổ mắt mù mới khiến chùa này có linh tính.
Hòa thượng béo cười ấm áp, hướng về phía anh nỗ lực trề môi, nói:
- Trong tủ lạnh nhỏ có đồ uống lạnh, trông anh có vẻ rất nóng.
- ... - Châu Trạch.
Trên bậc thang ngoài phòng, luật sư An chống trán trên gạch đá xanh, mồ hôi thuận theo hàm dưới không ngừng nhỏ xuống. Sau đó, anh ta muốn đứng lên, nhưng đầu gối đau buốt và vết máu ứ đọng khiến anh ta không thể đứng dậy được, ngược lại còn trực tiếp ngã trên mặt đất.
Mấp máy đôi môi có chút khô khốc, luật sư An đưa tay che trán của mình.
- Chuông trong chùa này là chuông gì vậy...
Châu Trạch chậm rãi đứng lên, đồng thời hỏi.
- Gọi Thần Tỉnh Chung, mấy năm trước chúng tôi đã mua được từ tay hai tên buôn lậu. Nghe nói trước đây, không biết vào năm tháng nào, chiếc chuông này được dùng để huyện nha triệu tập nha dịch dân phu.
Hòa thượng béo giải thích rất cặn kẽ.
- Mua với giá bao nhiêu? - Châu Trạch hỏi.
- Năm nghìn.
- Tôi cho ông một vạn...
- Hiện tại phải năm trăm vạn. - Hòa thượng béo cướp lời mở miệng trước, cười hì hì nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch cười cười.
Sau đó móng trên ngón tay trái lần thứ hai dài ra. Anh đi tới trước mặt tên hòa thượng béo, ngồi chồm hổm xuống, móng tay chậm rãi chống lên vị trí cổ đối phương.
- Bao nhiêu? Mới vừa rồi tôi không nghe rõ.
- Năm mươi, bao phí vận chuyển!
- Người xuất gia không nói dối, nếu không Phật tổ sẽ trách tội.
Châu Trạch thực sự khó mà tin chữ tín phát ra từ miệng thằng này, chỉ chỉ sợi dây trên người anh ta, nói:
- Phật tổ kêu mày chơi trò này à?
- Thí chủ, thí chủ quá cực đoan. Lịch lãm hồng trần, cần đi vào hồng trần rồi lại rời khỏi hồng trần. Đây mới là tu hành. Mà chuyện này cũng được coi là một loại hồng trần.
- Tôi trả thù lao, cô ấy phục vụ, không ai nợ ai.
- A.
- Thứ gì tồn tại cũng đều có lý do, người xuất gia tự xưng là nhảy ra khỏi thế tục, đương nhiên không thể lại lấy ánh mắt thế tục để nhìn thế giới này, ngài cảm thấy cái chuyện này là tục tằng, là vì chính ngài tục tằng.
Bỗng nhiên Châu Trạch nghĩ tới con hồ ly trắng kia, dường như nó cũng đã nói những lời tương tự.
Nhưng lúc này ông chủ Châu không muốn ngồi nói suông với tên hòa thượng béo chết tiệt này. Anh đưa tay chặt đứt sợi dây trên người đối phương, ra hiệu cho đối phương đứng lên đi theo bản thân mình, đồng thời cảnh cáo nói:
- Chuyện ngày hôm nay, mày hãy coi như chưa từng phát hiện. Nếu không, Phật tổ cũng không phù hộ được cho mày đâu.
- A di đà phật, gặp nhau tức là duyên, thí chủ yên tâm, nếu bần tăng bình an vô sự, đương nhiên cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
Châu Trạch gật đầu, lấy thuốc lá ra, lại phát hiện trong gói thuốc lá đã hết thuốc rồi.
Hòa thượng béo trưng ra biểu tình lấy lòng, lấy Cửu Ngũ Chí Tôn của bản thân ra.
Đưa cho Châu Trạch một điếu.
Ông chủ Châu nhìn lại một gói thuốc trống không trong tay mình.
Đột nhiên anh cảm thấy có phải cuộc sống của mình đã quá đơn giản rồi không?
Châm lửa, ông chủ Châu không vội đi ra ngoài, anh vẫn luôn thở dốc và điều trị bản thân, bởi vì anh rõ ràng, bên ngoài còn có một vị nữa. Vừa rồi vị kia còn nỗ lực ra tay ngăn cản mình, chỉ có điều người ta không thành công mà thôi.
Hiện tại.
Anh ta còn đang ở bên ngoài.
Bởi vì tiếng thở dốc kia có vẻ như anh đang làm chuyện gì đó, rất nặng, rất gấp, gấp tới rối tinh rối mù, cho dù anh muốn bịt tai làm như không nghe thấy cũng rất khó khăn.
Phun ra một vòng khói, Châu Trạch thấy bản thân hòa thượng cũng châm một điếu, xem ra tên hòa thượng này cũng là người nghiện thuốc.
- Phật tổ cũng kêu mày hút cái này à? - Châu Trạch đưa tay ra hiệu cho đối phương không cần trả lời, anh tự nói tiếp: - Được rồi, tao hiểu, lại là thể nghiệm cuộc sống hồng trần?
Hòa thượng béo lắc đầu, nói: - Đây không phải, tôi vẫn cổ vũ thành viên trong chùa miếu có điều kiện, có thể hút thuốc xịn thì cứ hút thuốc xịn, có thể lái xe xịn thì cứ lái xe xịn, có thể sử dụng điện thoại di động đắt tiền thì cứ thoải mái dùng di động đắt tiền.
- Vì sao?
- Bởi vì khi đám khách hành hương vào chùa dâng hương bố thí, đều cầu bình an hoặc cầu danh lợi.
- Nếu như đám khách hành hương nhìn thấy hòa thượng trong chùa miếu này gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, ăn mặc rách rưới, lẽ nào bọn họ sẽ cảm thấy chúng tôi thanh cao, chúng ta khổ tu, chúng ta thật lợi hại sao?
- Ừm?
- Ở trong mắt khách hành hương, chúng tôi phải ăn tới mặt bóng loáng, lái xe đăt tiền, hút thuốc xịn, đây mới gọi là Phật tổ linh nghiệm.
- Ngay cả người hầu hạ bên cạnh Phật mà Phật cũng không thể phù hộ được, không thể để người hầu hạ mình được sống cuộc sống thoải mái, sao khách hành hương có thể tin Phật trong chùa miếu này có thể phù hộ cho bản thân mình?
- Mày nói thực sự rất có đạo lý.
Châu Trạch nghĩ sâu xa một chút.
Thật sự cảm thấy không cách nào phản bác.
- Anh còn đang nói nhảm cái quái gì vậy!
Bên ngoài.
Luật sư An chống cửa phòng, nghiêng người dựa lên cửa, chỉ vào Châu Trạch hỏi.
- Là anh? - Hai mắt Châu Trạch híp lại.
Thật đúng là có duyên.
Lần đầu gặp mặt là anh ta ở cùng viện trưởng Lâm.
Ở hộp đêm lại gặp một lần nữa.
Hiện tại ở chùa miếu lại gặp một lần nữa.
Mẹ nó.
Cảm giác anh ta không có chuyện gì đứng đắn để làm, chỉ đặc biệt chơi trò vô tình gặp mặt với anh.
- Đi bắt quỷ đi!
Luật sư An hô lên.
- Anh để tôi đi bắt?
Châu Trạch chỉ chỉ bản thân mình.
CMN.
Người mới dùng ảo cảnh ngăn cản tôi chính là anh đúng không?
Con mẹ nó lập trường của anh xoay chuyển nhanh như vậy sao?
Luật sư An móc ra một khối ngọc bội từ vị trí cổ, trên ngọc bội hiện ra màu đỏ, dường như còn đang hơi run rẩy.
- Hiện tại ông ta đang rất không ổn định, vô cùng không ổn định, thậm chí rất có khả năng ông ta đã bị kích thích đến phát hoả!
- Một ác quỷ sắp bùng nổ, chiếm cứ lấy thân thể người sống.
- Rốt cuộc nó có thể tạo thành hư hại tới mức nào.
- Hẳn trong lòng anh cũng hiểu rõ, đúng không?
Châu Trạch không trả lời.
- Mặc kệ ông ta bị anh bắt hay bị tôi bắt, chí ít chúng ta đều có thể khống chế ông ta, nhưng vào lúc này, tuyệt đối không thể để ông ta thoát ly khỏi sự khống chế của hai chúng ta được.
- Hơn nữa.
- Hiện tại ông ta rất không ổn định.
- Cho nên.
- Anh.
- Nhanh đi bắt ông ta đi.
- Tôi không quan tâm.
- Thậm chí tôi còn có thể giúp anh!
Châu Trạch liếm môi nhìn anh ta nhảy từ cửa tới. Luật sư An vẫn đang nhìn anh, thấy Châu Trạch còn đang đề phòng bản thân mình, anh ta trực tiếp phất tay hô lên:
- Ở hướng kia, nhanh đi!
Châu Trạch không trì hoãn nữa, cũng không có thời gian để phản ứng lại thằng này, lập tức trực tiếp chạy tới hướng bên kia.
Mà luật sư An vốn cũng muốn cùng theo tới, nhưng sau khi đi được vài bước, anh ta lại quỳ sát xuống.
Anh ta là người mang tội, bị tước đoạt văn tự xuất thân, cho nên khi tiếng chuông vang lên, anh ta phải thừa nhận áp lực và dằn vặt lớn hơn Châu Trạch nhiều lắm, nhiều lắm.
Lúc này, hòa thượng béo chủ động đi qua đỡ luật sư An lên.
- Thí chủ, có cần tôi gọi xe cứu thương giúp thí chủ không?
- Không cần, cảm ơn.
- Vậy bần tăng có thể giúp thí chủ làm gì?
- Người xuất gia lòng dạ từ bi, Phật tổ còn cắt thịt nuôi ưng, bần tăng thấy dường như thí chủ rất thống khổ, nếu bần tăng không thể làm chút gì chia sẻ một hai với thí chủ, thật sự sẽ khiến Phật tâm giao động.
- Vậy cho tôi uống chút máu đi, có thể giúp tôi khôi phục nhanh hơn một chút.
- Bốp!
Hòa thượng béo lập tức buông tay ra.
Luật sư An ngã gục xuống đất, trán đụng vào ngưỡng cửa, dập thành một cái lỗ máu.
- Đột nhiên Bần tăng cảm thấy vẫn nên lấy chuyện bắt yêu làm trọng.
- Lo sợ chính đạo không yên.
- Ngay giữa ban ngày ban mặt.
- Sao có thể khiến yêu vật hoành hành!
- Thí chủ.
- Thí chủ ở lại nơi này chờ bần tăng một chút.
- Bần tăng đi qua kia hỗ trợ vị thí chủ lúc trước một tay!
- Là bắt quỷ.
Luật sư An che trán mình nói.
... ... ...
Khi Châu Trạch đi tới cửa, phát hiện nơi đó đã có không ít người tụ tập.
Một lão ni cô nằm trong vũng máu, không nhúc nhích, bên cạnh có một cô gái không ngừng hô: - Bà nội! Bà nội!
Châu Trạch vọt tới trước, anh ngồi xổm xuống theo bản năng, muốn nhìn thử xem bản thân có thể cứu được lão ni cô này hay không.
Lúc này xe cấp cứu còn chưa tới, nếu như người bị thương có thể được cấp cứu chuyên nghiệp sớm hơn một chút, có thể nhiều thêm một phần chắc chắn thoát khỏi Quỷ Môn Quan.
Lão ni cô còn chưa tắt thở, trong miệng bà ấy đầy máu tươi, mắt mở thật to.
Châu Trạch bắt đầu kiểm tra thương thế giúp bà ấy, đồng thời dặn dò: - Bà mau lỏng, có thể im lặng không nói thì đừng nói gì cả, cố gắng hết sức ổn định hô hấp, đừng ngủ thiếp đi, cố gắng chống đỡ.
Vừa nói, Châu Trạch vừa vén tăng bào của ni cô lên, đưa tay bắt đầu dùng thủ pháp chuyên nghiệp kiểm tra cho ni cô.
Vấn đề rất nghiêm trọng,
Bị đụng không nhẹ, đây còn dưới điều kiện tiên quyết là chưa kiểm tra được thương thế trong não bộ.
Châu Trạch đang suy nghĩ, lấy tuổi tác của lão ni cô này, hẳn là thọ nguyên của bà ấy không còn nhiều nữa, cho dù bản thân mình có dùng móng tay nắm của vong hồn của bà ấy nhét lại trở về, cũng rất khó có thể hoàn thành việc cứu trị bà ấy.
Lần trước, ông lão trong bệnh viện đã bị bản thân mình hành hạ tới lên bờ xuống ruộng.
Đến cuối cùng ông ta còn cầu bản thân mình không nên cứu ông ta.
Cho ông ta được chết thống khoái, để ông ta ra đi đi.
Điều này cũng khiến Châu Trạch hiểu rõ.
Rất nhiều người đã tới số, cho dù anh là loại quỷ sai có năng lực đặc biệt, cũng không đủ sức xoay chuyển đất trời.
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Không biết bỗng nhiên lão ni cô lấy được sức lực từ nơi nào.
Vậy mà bà ấy lại đẩy Châu Trạch ra.
- Không phải cứu tôi... ... để cho tôi... ... để cho tôi đi tìm chết... ...
Lão ni cô có chút mơ hồ không rõ mà quát lên.
Theo câu nói của bà ấy.
Thân thể bà ấy cũng đang không ngừng phập phồng, biên độ thở dốc cũng càng lúc càng lớn.
Con mẹ nó đây là đang tự tìm chết mà.
- Còn có hy vọng sống sót, thực sự.
Châu Trạch khuyên.
- Để cho tôi... ... chết... ... bị xe đụng chết... ... rất tốt... ...
Câu nói kế tiếp của lão ni cô là gì, Châu Trạch không nghe rõ.
Nhưng tâm tình của bà ấy rất kích động.
Ánh mắt bà ấy nhìn Châu Trạch cũng rất kiên quyết.
Chính là kiên quyết không nên cứu bà ấy!
Thân thể bà ấy lại co quắp vài cái.
Sau đó thân thể bà ấy mềm nhũn.
Vẫn phải đi.
Châu Trạch cảm thấy hơi phiền muộn.
Anh không thể nào hiểu được.
Cho dù anh lấy tư cách bác sĩ, thường thấy sinh tử, nhưng loại tình huống nhìn người bị thương đang ở ngay trước mặt mình, còn một tia hy vọng lại không để mình tận lực cấp cứu, thật sự khiến người ta rất khó chịu.
Lúc này, người phụ nữ vẫn đang ôm đầu lão ni cô vừa khóc vừa nức nở nói:
- Bà nội nói... bà ấy bị xe đụng chết... là ý trời... Là ông trời cho phép bà ấy cho chuộc lại sai lầm của cha em năm đó...
- Bà ấy cảm ơn ông trời đã cho bà ấy có cơ hội này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận