Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1346: Mang anh lên đường đến Đông Bắc (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Huh? Có ý gì?
Ông chủ Châu hỏi xong mới biết.
Câu trả lời này của Doanh câu là để trả lời cho vấn đề trước đó của anh.
- Có biện pháp khác sao? Là cái gì?
- Cho nên, tôi tìm anh để nói chuyện một chút.
- ... - Châu Trạch.
Con hàng này tuyệt đối là cố ý!
Ông chủ Châu không nhịn được, đi về phía của Doanh câu, thu hẹp khoảng cách lại một chút, nói:
- Có biện pháp gì, nói đi chứ.
- Long mạch.
Châu Trạch đưa tay vỗ đầu một cái.
“Ba”
Rất vang!
Có biện pháp là được, không quan trọng là khó khăn đến thế nào, chỉ sợ không có biện pháp!
- Được, long mạch, tôi lập tức đi đặt vé máy bay ngay, không đợi những người khác nữa, có thể mang đi bao nhiêu người của tiệm sách thì mang theo bấy nhiêu, tôi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi.
- Đang ở tỉnh Hắc* đúng không?
(*Hắc Long Giang)
Trước đó, Châu Trạch vẫn luôn kéo dài không chịu đi, là muốn chờ mọi người trở lại hết, nếu như anh đi một mình, cái chuyện tìm long mạch – vấn đề còn khó hơn đào khoáng sản này, tuyệt đối có thể ép bản thân anh mệt đến điên đi.
Cho nên anh muốn trộm lười biếng, muốn chờ thủ hạ tụ tập đông đủ.
Chẳng qua là.
Bây giờ.
Thật sự không thể chờ đợi được nữa.
Đột nhiên.
Châu Trạch bỗng nhiên lĩnh ngộ được.
Chỉ vào Doanh câu nói:
- Thì ra vì vậy mà anh cố ý tìm tôi đi vào ‘Trò chuyện một chút’.
- Chính là vì để cố ý kích thích tôi để cho tôi lên đường sớm một chút, sớm tìm được long mạch cho anh ăn?
Doanh câu không trả lời.
Chẳng qua là chỉ giơ tay lên.
- Trò chuyện... xong... rồi...
Hình ảnh bốn phía bắt đầu vặn vẹo.
Trở về thực tế.
...
Cùng lúc đó.
Một chiếc máy bay từ Trầm Dương đến Thông Thành hạ cánh ở sân bay Thông Thành.
Một người cha đầy gió bụi mệt mỏi.
Ôm một đứa bé đầy gió bụi mệt mỏi.
Từ trên máy bay đi xuống.
Rời khỏi máy bay.
Hít một hơi thật sâu loại không khí tự do lãng mạng lại trộn lẫn hắc ín cùng với vấn đề bụi mịn trong không khí vượt quá chỉ tiêu P.M 2.5 siêu nghiêm trọng của Giang Nam.
Cảm nhận được một loại sảng khoái tinh thần thực sự.
Luật sư An cảm khái nói:
- Con mẹ nó, rốt cuộc lão tử đã trở lại, con à...
Đây là đang gọi Canh Thần.
Canh Thần liếc mắt.
Đưa tay vẫy vẫy, phối hợp với luật sư An đang sắp bày tỏ cảm thán một chút, anh cao hứng là được rồi, đồ ngốc.
- Con à, lão tử tôi không bao giờ nữa muốn đến Đông Bắc rồi, chuyến đi này thật sự là giày vò tôi đến thảm rồi, Bất Khởi à, có chết cũng không đi nữa!
- Ai dám lại mang tôi đi Đông Bắc nữa, tôi liều mạng với người đó! ! !
...
Luật sư An đón xe trở về tiệm sách, vị trí của sân bay Thông Thành không tệ, ra khỏi sân bay gọi taxi chạy thẳng ra cao tốc trên cao, sau khi xuống khỏi cao tốc thì chuyển thêm mấy lần ngoặt nữa, hai mươi phút, thì đã tới nam phố.
Ôm Canh Thần trong ngực, từ từ bước đi trên Nam phố.
Trải qua mấy ngày nay.
Đầu tiên là cùng nhau trốn tránh đuổi giết.
Sau đó lại cùng nhau làm kết đội đến Quan Đông.
Một người đã học cách phải ôm trẻ con như thế nào.
Một người cũng đã học được cách làm thế nào để cho bản thân được ôm thoải mái hơn.
Hai người lúc trước không vừa mắt nhau luôn đối chọi gay gắt với nhau.
Lúc này, với cái bộ dạng phối hợp như thế này.
Khỏi phải nói là hài hòa biết bao nhiêu.
Luật sư An thật sự là nóng lòng được về nhà đấy, lúc trước không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi thật sự rời khỏi tiệm sách, quả thật có một loại cảm giác như kẻ lang thang rời xa nhà.
Đẩy mở cửa tiệm sách.
Vào lúc này là buổi chiều.
Lão Hứa đang ở cửa phòng bếp giết gà.
Lão Trương quay lại, dạo này ăn cũng không được ngon miệng lắm, sau khi trở lại cố ý tìm Hứa Thanh Lãng nói anh ấy muốn ăn gà cắt khối kho tàu gì đó, nói muốn ăn món này với cơm.
Sau khi xuống khỏi trạm xe lửa, anh ấy đã đi chợ mua một con gà sống, sau đó mới cùng tiểu Loli đón xe trở về.
Vốn dĩ Hứa Thanh Lãng đã không thèm để ý đến anh ấy, đâu ra đạo lý đi cọ cơm mà còn cọ ra cảm giác tồn tại đến như vậy, nhưng thấy lúc này lão Trương vẫn còn đang ôm ngực cảm giác rất “đau đớn”.
Thôi được rồi.
Giết con gà bồi bổ cho anh ấy vậy.
Dù sao cũng là chính trị tuyệt đối ở trong tiệm.
Quả thật là phải biết yêu thương một chút.
Đẩy mở cửa tiệm sách.
Luật sư An lần nữa hít một hơi thật sâu.
Vị mặn quen thuộc này.
Cái này.
Mới là mùi vị của nhà nha!
Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu lên.
Nhìn lướt qua luật sư An.
Có chút ngoài ý muốn:
- Ồ, đã về rồi.
- Ừm, đã trở lại!
Tâm tình luật sư An rất tốt, ném một cái quăng Canh Thần lên trên ghế sô pha, tự nhiên đi tới trước mặt Hứa Thanh Lãng.
Thời điểm tâm tình tốt.
Nhìn cái gì cũng đều cảm thấy tốt đẹp.
Thậm chí, luật sư An còn chỉ vào con gà mà Hứa Thanh Lãng vừa rửa bằng rượu trắng và chuẩn bị mổ mà nói:
- Gà à, mày thật đẹp.
- … - Hứa Thanh Lãng.
Chuyến ra ngoài lần này, chơi đến hỏng não rồi?
Luật sư An ho khan một tiếng để che giấu sự lúng túng.
Nói với Hứa Thanh Lãng:
- Hứa, anh xinh đẹp nhất.
Đối với loại ca ngợi này.
Hứa Thanh Lãng đã sớm miễn dịch rồi.
Lúc bình thường qua lại với bạn bè, những người luôn khát vọng và ra sức khiến cho người khác nói bản thân “đẹp trai” kia, rốt cuộc bản thân lớn lên thành dáng vẻ nào, không cân nhắc chút nào sao?
Ngược lại loại lạnh nhạt này, mới thật sự là tự tin.
- Giết gà sao?
- Ừm.
- Muốn ăn thịt gà à?
- Ừm.
- Thịt kho tàu hay là nấu canh vậy?
Hứa Thanh Lãng lặng lẽ cầm con dao lên.
- À, anh tiếp tục làm việc đi, tiếp tục làm việc, tôi đi chào hỏi, đúng rồi, lão Hứa à, anh biết không, lần này tôi đi một đường chạy thoát thân xong lại chạy tới đông bắc, thật sự chưa từng thấy ai hơn anh về mặt…
- Phốc!
Cổ gà bị cắt một dao.
Bắt đầu phun máu.
Luật sư An nuốt nước miếng một cái.
- Khả năng nấu nướng ngon.
Luật sư An đứng dậy.
Ánh mắt rơi vào trên người Bạch Hồ đang nằm ở trong góc.
- Ô kìa nha, Hồ tiên của tôi à, có lẽ là cô nhớ tôi muốn chết rồi đi.
Vừa nói.
Luật sư An chủ động chạy tới.
Xách Bạch Hồ lên ôm vào trong ngực.
Thành thật mà nói.
Dáng vẻ hiện tại của Canh Thần quả thật cũng rất đáng yêu, trên đường ngồi xe lửa quay về cũng không thiếu người hỏi thăm:
- Đứa nhỏ này của anh thật đáng yêu đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận