Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 741: Giết người diệt khẩu (2)

Cũng vào lúc này.
Tần Hữu Lan vốn ngồi bên kia chợt thân thể run lên.
Cực kỳ thống khổ phủ phục trên đất, ở trên mặt cô, gân xanh nổi lên, cực kỳ khủng bố.
- A!!!!
Cô thống khổ kêu lên.
Hai tay dùng sức cào cát đá trên đất.
Ngẩng đầu.
Nhìn chằm chằm vào Châu Trạch và luật sư An, tất cả trong mắt đều là vẻ khẩn cầu.
- Đáng chết, trên người cô ta còn có cấm chế người khác lưu lại nữa!
Luật sư An lập tức bước tới trước, chuẩn bị kiểm tra tình huống cho cô ta.
Nhưng mới vừa bước ra được hai bước.
Tròng mắt luật sư An chợt co rụt lại.
Châu Trạch cũng dự cảm được không đúng, phản ứng còn nhanh hơn luật sư An, bàn tay giơ ra trước, một lớp vách chắn do sương đen tạo thành xuất hiện vào lúc này, chắn bản thân cùng với người bên cạnh mình ra phía sau.
“Ầm!”
Thân thể của Tần Hữu Lan giống như một khí cầu đầy khí trực tiếp nổ tung.
Máu tươi bắn ra.
Máu tươi bắn tung tóe văng lên trên lớp sương đèn phát ra tiếng vang “Tí tách tí tách”.
Mà máu tươi bắn tới những chỗ khác càng hòa tan rất nhiều cát đá, khắp trên đất tản ra khói xanh.
Lập tức.
Châu Trạch thu sương đen lại.
Khi lại nhìn về chỗ Tần Hữu Lan trước đó.
Chỉ có thể thấy dấu vết một hình người bị đốt trụi trên đất.
Một quỷ sai, cứ chết đi như vậy, không chỉ thân thể nổ tung, kể cả linh hồn cũng không may mắn thoát khỏi.
Tình hình, hơi yên lặng.
Tuy rằng bản thân Châu Trạch từng giết không ít quỷ sai, nhưng hoặc là kiếm danh tiếng hoặc dựa vào chứng nhận quỷ sai đặc thù của bản thân làm việc có chừng mực có thể lớn hơn chút, có thể tránh né được âm ty tra xét và trừng phạt.
Nhưng quỷ sai chính là quỷ sai, đại biểu cho thể diện của âm ty, lại bị nói “Tiêu hủy” sẽ “Tiêu hủy” như vậy, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc.
- Vậy đã không còn?
Luật sư An đi tới bên cạnh dấu vết đốt trụi, giơ chân dùng đế giày di một cước lên trên bụi đen.
- Người phía sau màn còn quyết đoán hơn tưởng tượng của chúng ta.
Châu Trạch vẫn nhìn bốn phía.
Như vậy xem ra.
Tần Hữu Lan này chắc còn biết vài chuyện.
Lý do thoái thác gọi là ước hẹn với bộ đầu Trần và trải qua, khả năng không phải hoàn toàn chưa trải qua cân nhắc.
Quan trọng nhất là, người ở phía sau màn chân chính thúc đẩy chuyện này, làm việc không chỉ quyết đoán, hơn nữa thật tàn nhẫn, thậm chí có thể nói không chút kiêng nể gì.
Giết mấy người bình thường trong homestay kia.
Giữa ban ngày ban mặt giết người diệt khẩu một quỷ sai.
Đây là không để vào mắt tất cả thể diện của dương gian và âm ty.
Càn rỡ như vậy sao?
- Tiếp theo, làm thế nào?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Trước dựng lều trại, đóng quân dã ngoại ở đây đi.
Châu Trạch lại giơ ngón tay chỉ về chỗ dấu vết tro tàn hình người:
- Thanh lý nơi này đi.
Nói xong, Châu Trạch lại đi đến bờ sông, ngồi xuống.
Sắc trời đã tối, nhưng mà ngôi sao nơi này rất đẹp.
Luật sư An đã đi tới, cũng ngồi chồm hổm xuống.
- Gửi thông báo chứ?
Luật sư An hỏi.
Châu Trạch lắc đầu:
- Cũng đúng, tên kia làm việc quyết đoán như vậy, cho dù gọi tôm tép nhãi nhép nơi này tới, cũng không tra được cái gì.
- Nhưng mà cũng không có cách nào, trước đó tuy rằng tôi ở ngoài biên giới lãnh thổ, nhưng thanh thế làm ra cũng thật lớn, ông chủ lại dẫn mấy vạn quân hồn đi hai ngày hai đêm, người có lòng ở gần đây nhất định có thể nhận ra được cái gì.
- Chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn như vậy bố trí được người chuẩn bị tới tính kế chúng ta, cũng rõ là... ...
Nói đến đây.
Luật sư An hơi sửng sốt.
- Nghĩ ra chưa?
Châu Trạch hỏi.
Sắc mặt luật sư An hơi khó coi gật gật đầu.
Châu Trạch giật giật khóe miệng.
Móng tay kẹp lấy một viên đá cuội ở trước mặt.
Chớp mắt đã cắt dập nát.
Đồng thời dùng giọng điệu mang theo căm giận nói:
- Chúng ta đi Lệ Giang không phải đã lập kế hoạch từ trước mà là tâm huyết dâng trào quyết định tới nơi này.
- Chúng ta cũng có thể đi Đại Lý hoặc đi hồ Lô Cô, địa danh du lịch Vân Nam nhiều hơn.
- Nếu như chuyện này là do người ta tính kế, như vậy, sao lại vừa khéo thế?
Nói xong, Châu Trạch lại nhặt một hòn đá lên, lia lên mặt sông.
“Tõm! Tõm! Tõm! Tõm!”
Lia ra được hòn đá nảy lên bốn lần.
- Đoán chừng vốn không có cổ mộ Mộc Vương gì, tảng đá kia cũng không phải do Tần Hữu Lan lấy ra từ trong mộ, chính là mồi câu lấy ra để câu chúng ta mà thôi.
“Phù... ...”
Luật sư An thở ra một ngụm trọc khí, không phản bác.
- Đầu tiên là chuyện Bạch phu nhân ở hiệu sách còn chưa điều tra được rõ ràng, đến Lệ Giang nghỉ ngơi một chút lại bị người tính kế không tưởng chẳng hiểu ra làm sao cả, thật phiền nha.
- Nhưng mà, ít nhất đã chứng minh một chuyện, đó chính là người tính kế chúng ta, trong tay người này, có tảng đá màu xanh này, bằng không Tần Hữu Lan cũng không lấy được.
- Nhưng tìm được kẻ đó sao?
Châu Trạch hỏi ngược lại
- Lấy năng lực của chúng ta, quả thật không tìm được, đối phương đã quyết đoán dùng cấm chế che giấu trực tiếp diệt khẩu như vậy, chính là không muốn để cho chúng ta điều tra ra được người này là ai.
- Sau đó thì sao?
- Nhưng người này đã phạm phải một sai lầm.
Luật sư An chỉ vào đế giày mình, chỗ bụi đen dẫm lên:
- Một quỷ sai, nói giết là giết, nhiều mạng người như vậy ở trong homestay, nói giết cũng giết.
- Ông chủ, bây giờ anh là bộ đầu, có thể có tư cách quyền hạn gửi văn thư báo lên cho âm ty.
- Tiện nghi của nhà nước, không chiếm cũng uổng.
- Báo cáo cho âm ty.
- Kêu âm ty phái một tuần kiểm lên điều tra.
- Tôi không tin, một tuần kiểm chính quy tới.
- Tên chó chết kia còn có thể trốn được!
- Kêu âm ty phái người đến?
Châu Trạch nhíu nhíu mày, bởi vì liên quan đến Thái Sơn phủ quân, từ khi làm quỷ sai cho tới nay, chế ước của âm ty đối với Châu Trạch anh cũng rất nhỏ, chính anh cũng không muốn đi giao thiệp nhiều với âm ty.
Vả lại nếu thật sự là người của âm ty phái tới, chuyện này không liên quan đến anh một quỷ sai từ nơi khác đến nữa.
Quan trọng nhất là, thân phận của Châu Trạch cũng không thể sáng tỏ, lại trải qua chuyện lần trước tên ngu ngốc cứng đầu đại sát bốn phương ở địa ngục, ước gì cả đời đều không qua lại với âm ty, nào có đạo lý chủ động tiến tới gần trước mặt người ta?
Tuy rằng thường có câu chỗ nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, nhưng Châu Trạch cũng không cho rằng mình có thể làm thành Dư Tắc Thành trong âm ty.
- Có thể phái người quen, một tuần kiểm có tiếng cũng có miếng tới đây, tên chó chết kia đoán chừng không trốn được.
Châu Trạch mím môi, nói;
- Anh và Phùng Tứ Nhi, xáo trộn như thế nào vậy.
Màn sương dày trên núi Dã Nhân lúc trước, kể cả Hứa Thanh Lãng cũng đã nhìn ra, đừng nói Châu Trạch.
Có kinh nghiệm tiến vào địa ngục trong sương dày lần trước.
Trận sương mù dày “Trùng hợp” lần này, nếu sau lưng không có sự khống chế của luật sư An, Châu Trạch là người đầu tiên không tin, mà luật sư An dù sao cũng là một kẻ trống trơn, thậm chí mang tội, khẳng định có người đi phối hợp với anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có vị chủ nhân thích ăn dưa chua kia.
- Đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa thôi.
Luật sư An bị chọc thủng tâm tư, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, chỉ rất trịnh trọng nói:
- Thăng quan phát tài, đây là yếu tố đầu tiên, nó liên quan đến chúng ta có thể có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình trong địa ngục rung chuyển tiếp theo hay không.
- Nhưng đã đụng phải tảng đá này, cho dù chỉ có một phần nghìn khả năng, chúng ta cũng phải đi tranh thủ, dù sao, chúng ta đều biết được vị kia trong cơ thể ông chủ có thức tỉnh hay không rốt cuộc có ý vị như thế nào đối với chúng ta.
Châu Trạch thưởng thức bật lửa trong tay.
Anh đang do dự cũng đang suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận