Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 848: Nổi giận! (1)

Chủ nhiệm đứng ở bên cạnh không nói chuyện lại cúi người, nhặt điếu thuốc lên, đặt vào trong gạt tàn.
- Chúng ta không cần để ý đến lời ra tiếng vào bên ngoài, cậu hiểu ý của tôi chứ, tiểu Vương?
Phó viện trưởng hỏi.
Đi Mỹ bồi dưỡng?
Tiền lương tiền thưởng...
Phải biết rằng, trong bệnh viện này, thu nhập của Vương Hưng Kiến vốn cao hơn các bạn học cùng cấp bậc ở trong các bệnh viện khác rất nhiều rồi, giờ lại tăng gấp bội.
- Cậu là người tôi coi trọng nhất, tiểu Vương, tiền đồ của cậu không có giới hạn, kể cả chủ tịch hội đồng quản trị đều nhiều lần nhắc tới cậu trước mặt tôi.
Phó viện trưởng xoay người, đi đến trước mặt Vương Hưng Kiến, vỗ bờ vai cậu ta, nói lời thấm thía:
- Tôi biết trong lòng cậu có một vài quan điểm đối với từ liệu, nhưng từ liệu, không có ai có thể chứng minh nó tai hại, đúng không?
- Hơn nữa, chúng ta có cậu, có cậu người bác sỹ đại biểu cho một nhóm ưu tú này, tác dụng của từ liệu cũng chỉ cho người bệnh một an ủi về tâm lý mà thôi, tăng thêm tin tưởng cho bọn họ đấu tranh với bệnh tật, cũng có tác dụng đối với điều trị đúng không.
Vương Hưng Kiến gật gật đầu.
- A, đúng rồi, phóng viên họ Từ này, bởi vì nguyên nhân kinh tế, đã bị tòa soạn báo đuổi việc rồi, haizzz, người trẻ tuổi, muốn làm tin tức lớn.
- Đáng tiếc, cậu ta đã như vậy, về sau tòa soạn báo nào còn dám muốn cậu ta nữa chứ, sau này cũng không ăn được chén cơm này.
Nghe được câu này, thân mình Vương Hưng Kiến run lên, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch.
Phó viện vượng liếc mắt ra hiệu chủ nhiệm.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng làm việc của Vương Hưng Kiến.
Đóng cửa lại.
Chủ nhiệm hơi kỳ quái hỏi:
- Thứ ăn cây táo, rào cây sung này, ở bệnh viện khác cậu ta nào có thể có đãi ngộ tốt như thế, vì sao chúng ta lại phải... ...
- Có phải đầu óc cậu làm từ liệu bị choáng váng rồi không?
Phó viện trưởng tức giận lườm chủ nhiệm.
- Cậu ta là một người có bản lĩnh, chúng ta phải dùng đến, để cho cậu đi làm từ liệu, bệnh nhân nối đuôi nhau mà chết, chẳng phải biển hiệu này sẽ bị đập phá sao?
- Bệnh viện là bệnh viện, nhưng phía dưới có bao nhiêu người dựa vào biển hiệu của bệnh viện để sống, cậu hiểu không?
- Dạ dạ dạ, ngài nói đúng, nói đúng, là tôi thiếu suy xét, thiếu suy xét.
Phó viện trưởng nhếch môi, vừa cười cười vừa vỗ vỗ bả vai chủ nhiệm, nói:
- Thật ra cậu như vậy cũng rất tốt, bản thân cũng tin tưởng mới là cảnh giới cao nhất.
- Ngài quá khen, quá khen, tôi chỉ một lòng phục vụ vì tập đoàn, phục vụ vì tập đoàn.
- Đúng rồi.
- Chắc cậu ta không thành vấn đề chứ?
- Thằng nhãi này sẽ không...
- Sẽ không đâu, thằng nhãi này quá non, cũng không biết được rằng máy tính của tập đoàn đều bị theo dõi, cho cậu ta một miếng bánh ngọt lớn, cậu ta không dám làm gì tiếp, đã triệt để lên thuyền của chúng ta rồi.
- Thế đạo này.
- Khiến cho người ta quyết tâm biến thành đen thì rất khó.
- Nhưng để cho người ta che hai mắt của mình đi, giả bộ như không nhìn thấy.
- Thật sự rất đơn giản.
- Đây vốn không phải học, là người đều sẽ như vậy.
Phó viện trưởng và chủ nhiệm đi rồi.
Vương Hưng Kiến vẫn ngồi ngây ra trên ghế.
Trong đầu anh rối nùi.
Không hề rõ ràng chút nào.
Anh cảm giác mình thật loạn, đầu đau quá, trên người đã bắt đầu đổ mồ hôi;
Anh thậm chí còn không rõ ràng bây giờ nên cười hay nên khóc.
Ít nhất.
Không thể bình tĩnh đối mặt được.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Khi ánh mắt của anh lại một lần nữa nhìn lên màn hình máy tính, thấy được từng chữ trong file tài liệu mà mình đã gõ ra định làm văn bản tố giác.
Anh lập tức sợ run cả người.
Một tay nhanh chóng túm lấy chuột.
Di đến trên văn kiện.
Ấn chuột xóa bỏ.
Lại đã tiến hành triệt để đổ sạch “Thùng rác”.
Dường như anh đã từng đọc được trên mạng, cho dù xóa bỏ như vậy nhưng vẫn sẽ có phần lưu lại, phải hủy diệt cả phần cứng.
Anh thật sự cúi người, chuẩn bị đi phá hủy phần cứng máy tính này.
Nhưng lập tức.
Anh lại cười.
Cười bản thân rất ngốc quá khẩn trương.
Tài liệu này, chỉ khi lấy danh nghĩa của mình phát tán ra ngoài thì mới có hiệu ứng, cho dù những người khác lấy ra, kể cả tuyên bố trên mạng đều nhất định không tạo ra được chút bọt sóng nào.
Anh giơ tay, rút điếu thuốc còn chưa hút ở trong gạt tàn kia ra, ngậm vào miệng, lại bật lửa, châm, hít một hơi thật sâu.
Đúng vậy.
Tại sao phải để cho mình làm chim đầu đàn này chứ?
Làm như vậy, có chỗ tốt gì cho mình chứ?
Mình chỉ là một người bình thường, mình chỉ là một bác sỹ, mình cần ăn cơm, mình cần sống, mình cần nuôi sống người nhà mình, mình cần tiền.
Mua nhà!
Thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Vương Hưng Kiến cảm thấy áp lực tâm lý của mình không lớn như vậy nữa, thoải mái hơn.
Anh đứng lên.
Đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất trong văn phòng.
Nhìn bầu trời bao la dưới màn đêm.
Đen thui.
Còn có bông tuyết tiếp tục rơi xuống.
Vương Hưng Kiến đặt hai tay lên cửa sổ kính.
Đầu nhìn xuống.
Tòa nhà rất cao.
Trên đường cái phía dưới thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua.
- Bịt mắt của bạn, bịt mắt của tôi, bịt mắt của họ;
- Chúng ta cùng không nhìn thấy gì nữa, chúng ta cùng không nhìn thấy gì nữa;
- Không nhìn thấy.
- Không nhìn thấy.
- Không nhìn thấy.
- He he he... ... ...
Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói khàn khàn, Vương Hưng Kiến lập tức xoay người, nhìn ra sau lưng mình.
Một bác sỹ già mặc áo dài trắng đứng ở đó.
Hai tay càng không ngừng bịt và mở ánh mắt ra.
Hai chân đang không ngừng bước tới trước.
Miệng rên rỉ.
Giống như đang hát nhạc thiếu nhi.
Đầu tiên Vương Hưng Kiến bị dọa sợ nhảy dựng lên, nhưng lập tức, anh nhận ra được người này là ai, tuy rằng thân phận của người này vẫn luôn chưa bị công khai, nhưng anh đã từng may mắn nhìn thấy từ xa xa, khi đó, vài vị viện trưởng đều cúi đầu khom lưng ở bên cạnh vị này, kể cả vị viện trưởng danh dự vẫn tuyên truyền với bên ngoài rằng mình là nhà khoa học cũng thật sự cung kính khi ở trước mặt ông ta.
- Ông... ông là chủ tịch hội đồng quản trị?
Tại sao chủ tịch hội đồng quản trị lại tới phòng làm việc của mình.
Lại còn không nói một tiếng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận