Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1089: Gặp phải đối thủ (1)

Tay phải của anh mở ra.
Năm móng tay màu đen dựng thẳng ở nơi đó.
Nhẹ giọng nói:
- Cà phê!
Từng cây trụ cột do sát khí ngưng tụ mà thành bay lên từ bên cạnh Châu Trạch, hoàn toàn ngăn cách những thứ chất lỏng màu đen kia.
Tiếng “xì xèo xì xèo” không ngừng truyền tới.
Chất lỏng màu đen này lại mang theo tính ăn mòn cực kì mãnh liệt, cũng may, “Cà phê” này của ông Châu có thể theo dựa vào sát khí bên trong cơ thể anh mà tiến hành rót thêm, ngược lại không cần lo lắng bị sẽ bị ăn mòn xuyên thấu.
Thật đúng là anh không muốn thử dùng khí lực cương thi đi chống cự với thứ có chút giống như a-xít này, cho dù không tự giết chết chính mình, giả ngầu một trận xong, trên người cũng sẽ thủng mấy lỗ, tội gì chứ?
Đồng thời.
Châu Trạch cũng không có ý định cho đối phương cơ hội tiếp tục biểu diễn.
Thành thật mà nói.
Tên trước mắt này, cũng quả thật là có chút hành người rồi đấy, giống như Doraemon vậy, thật lắm thủ đoạn và đạo cụ kỳ lạ xuất hiện liên tục.
Móng tay Châu Trạch xuyên qua lớp ngăn cách.
Đâm vào vị trí cổ của đối phương.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đỏ nhắm hai mắt lại.
Thân thể ngã ngược ra.
Cả người ngã xuống trên mặt đất.
Hành động này có chút giống như động tác tiếp theo của người bị thương.
Chẳng qua là.
Vào lúc này.
Sâu bên trong đôi mắt Châu Trạch.
Lần đầu tiên lộ ra vẻ nghi ngờ thực sự.
Có cái gì đó không đúng!
- Răng rắc răng rắc răng rắc răng rắc...
Tiếng ma sát chói tai truyền tới, giống như là bánh răng của động cơ đang gia tăng mã lực tới mức quá tải, bầu không khí vô cùng sốt ruột ở đây, theo tiếng ma sát này cũng đang không ngừng dâng lên, rốt cuộc, dâng lên đến đỉnh điểm!
- Phốc!
Có một câu nói đã nói rằng phụ nữ làm bằng nước.
Nhưng người đàn ông mặc áo khoác đỏ ở trước mắt này đang diễn giải lại những lời này một cách sâu sắc.
Thân thể của anh ta giống như là hoàn toàn vỡ ra.
Thành một vũng nước đọng lớn.
Vũng nước này lấy tốc độ cực nhanh đã bố trí ra một trận pháp cơ bản ở trong khu vực phòng khách này.
Ông chủ Châu theo bản năng bắt đầu lui về phía sau.
Anh cũng không có cái kiểu phồng má giả người mập như Thiết hàm hàm, kiểu cứng đầu rõ ràng bản thân đã yếu đến đòi mạng nhưng vẫn còn muốn ở dưới cổng chờ đức phật xuất hiện.
Chẳng qua là.
Còn không chờ Châu Trạch hoàn toàn thoát khỏi phạm vi này.
Từng tiếng phạn âm vang lên.
Theo sát phía sau.
Là đàn hương nồng đậm đến mức gần như có thể đào ra dầu mỡ vậy!
- Nhanh... Đi...
Giọng nói của Thiết hàm hàm đột nhiên vang lên từ đáy lòng.
Hiển nhiên.
Vào lúc này.
Anh ấy cũng đã bị kinh động.
Nói đại khái, với một số chuyện lúc bình thường, cho dù là có nhiều nhân vật nguy hiểm, nhưng chỉ cần không vượt qua cực hạn mà Châu Trạch có thể ứng phó được, Thiết hàm hàm cũng sẽ giữ yên lặng.
Tận lực cho Châu Trạch một loại trải nghiệm rằng anh đang tự mình trò chơi của mình.
Mà sẽ không cho anh một loại cảm giác là anh chỉ đang bị buộc dành thời gian lăn lộn làm nhiệm vụ hằng ngày.
Lúc này, nếu Thiết hàm hàm đã lên tiếng.
Vậy thì có nghĩa bản chất của toàn bộ sự việc, bỗng nhiên đột ngột trở nên tệ hơn rồi!
Nếu là ngày thường, có lẽ anh ấy sẽ thực sự cố ý chờ Châu Trạch đi cầu xin anh ấy, nhưng lần này, anh ấy lại rất chủ động.
Thật ra thì ông chủ Châu cũng không có chút do dự nào, dù là không có Thiết hàm hàm nhắc nhở, mới vừa rồi, anh cũng đã có dự cảm không tốt, cái loại cảm giác vị trí cột sống bỗng nhiên phát rét trong nháy mắt này cũng đã kích thích anh thật sâu sắc rồi.
Lúc này.
Châu Trạch phát ra một tiếng rống.
Trạng thái cương thi hoàn toàn mở ra.
Sau đó, cơ thể nhảy lên một cái.
Cưỡng ép xé ra trói buộc rời đi khu vực này.
Tiểu loli ở bên cạnh vẫn luôn đang chú ý tình hình cuộc chiến này, nhìn thấy ông chủ nhà mình bỗng nhiên trực tiếp chạy trốn.
Cũng không dám trì hoãn một chút nào.
Đầu lưỡi nhanh chóng cuốn tới.
Lúc cơ thể đến gần Châu Trạch.
Châu Trạch đưa cánh tay ra ôm lấy cô ta.
Sau đó lại tăng tốc lần nữa!
- Ba!
- Vù vù!
Châu Trạch cưỡng ép phá vỡ cửa sổ sát đất xông ra ngoài.
Sau khi bóng dáng hai người trượt đi hơn mười mét ở trong vườn hoa, lại lấy việc phá vỡ hàng rào sắt để tuyên bố chấm dứt.
Gần như ngay vào thời khắc đó.
Bên trong biệt thự bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn!
- Hí!
Không có tiếng nổ.
Không có tiếng đổ vỡ.
Không có núi rung đất chuyển cũng không có sóng khí cuồn cuộn.
Ngọn lửa lớn này cháy đến rất an tĩnh, lại không dịu dàng một chút nào.
Chẳng qua là trong nháy mắt.
Cửa sổ phòng khách và phòng làm việc, cùng với mấy căn phòng khác bao gồm cả mấy căn phòng ngủ trên lầu hai, đều ánh chiếu ra ánh lửa màu da cam.
Sau đó.
Lại trong vòng ba giây.
Lại lấy phương thức quỷ dị hơn… vụt tắt trong nháy mắt!
Tiểu loli kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mặt, nhìn nhà của cô ta, có chút không dám tin nói:
- Mới vừa rồi là thứ gì?
- Mới vừa rồi là thứ gì?
Châu Trạch cũng đang hỏi vấn đề tương từ ở trong đáy lòng.
- Phật… môn… nghiệp… hỏa…
- Sao anh lại biết được? Không phải là thời của anh còn chưa có phật hay sao?
- Đoán… thôi…
- ... - Châu Trạch.
Ông chủ Châu cũng không tiếp tục trò chuyện với vị kia nữa, mà lại đi về phía trước, đi tới phía bên cửa sổ sát đất, tuy nói ngọn lửa vừa rồi rất hoành tráng cũng rất khủng bố, nhưng rèm cửa sổ ở trên cửa sổ sát đất, lại không có chút vết tích nào là đã từng bị cháy.
Trong toàn bộ biệt thự, cũng không có bất kỳ mùi khét nào, cũng không có chút cảm giác nào là vẫn lửa còn sót lại, điều này khiến người ta cảm thấy rất khó hiểu, nhưng Châu Trạch tin chắc, thứ mình vừa nhìn thấy mới vừa rồi, tuyệt đối không phải là ảo giác.
Vén màn cửa lên, đi trở vào từ chính nơi đã bị mình đụng vỡ.
Trần nhà trong phòng khách không có chút thay đổi nào.
Không có bất cứ dấu vết bị lửa đốt nào.
Lúc này tiểu loli cũng đi vào, hít sâu một hơi, không khí lại đặc biệt trong lành!
- Mới vừa rồi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi còn đang suy nghĩ lúc cha tôi trở lại nhìn thấy căn biệt thự ông cố gắng đạt được đã bị thiêu rụi như thế này thì phải an ủi như thế nào đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận