Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1399: Chém Diêm La! (thất) (1)

Trong sự trợn mắt há hốc mồm của hai vị phán quan đai vàng.
Vầng huyết nguyệt ở trên bầu trời kia bỗng nhiên run lên một trận.
Sau đó mang theo chút vội vàng.
Mang theo chút mong đợi.
Mang theo chút nũng nịu.
Mang theo chút nghiện mà còn ngại.
Mang theo chút không kịp chờ đợi.
Mặc kệ là mang theo thứ gì.
Vẫn là cơ thể vô cùng thành thực bắt đầu rơi xuống dưới!
Giờ khắc này.
Bốn phương địa ngục rung chuyển một phen.
Bởi vì luôn sẽ có người trong lúc lơ đãng sẽ ngẩng đầu lên.
Nhìn trời.
Sau đó trừng mắt nhìn, cảm thấy thiếu đi một chút gì đó.
Sau đó mới bất ngờ phát hiện, chợt tỉnh ngộ ra.
Không nhìn thấy ánh trăng!
- Tùng tùng tùng tùng tùng! ! ! ! ! !
Thành của Tống Đế Vương – nơi chỉ mới miễn cưỡng hoàn thành một nửa công trình tu bổ - đang gõ chuông báo động thể hiện cho tình huống khẩn cấp.
Một lão phán qua tàn hồn chỉ còn lại một nửa người trên cầm theo chiếng trống đứng ở trên đầu tường vừa gõ vừa khàn cả giọng hét lên:
- Ôi định mệnh, trăng sáng lại đi xuống rồi!
Giờ phút này.
Một người.
Một vầng trăng.
Đang thẳng một đường về hướng tây.
...
Thông thường đều sẽ có những ca từ viết như thế này:
Chở theo những đám mây màu sắc quay về.
Nhìn ánh trăng rơi xuống.
Cùng người ngắm sao băng.
Đây là một loại thủ pháp nghệ thuật nói quá, lại càng là một loại biểu tượng nghệ thuật hơn.
Thứ không có được mới là tốt đẹp nhất, loại đồ vật mang tính tượng trưng như thế này, một khi đã bị hiện thực hóa thành thực chất, có lẽ đã không còn tốt đẹp như vậy nữa rồi.
Tỷ như thực sự đi ngắm mưa sao băng với nhau.
Sau đó mưa sao băng rơi xuống đập thẳng vào đỉnh đầu của bạn…
Mà lúc này.
Một người đi ở phía trước.
Một vầng trăng sáng đi theo ở phía sau.
Một bóng người nho nhỏ.
Phối hợp với một vầng huyết nguyệt – mặc dù đã thu nhỏ đi một vòng nhưng vẫn lộ ra vẻ vô cùng khoa trương.
Hình thành một loại đối lập đánh thẳng vào thị giác.
Nhưng vẫn là người đi ở phía trước.
Trăng sáng theo ở phía sau.
Giống như là một hán tử đi ở phía trước.
Phía sau lại có một nàng dâu nhỏ yểu điệu lại mang theo e lệ đi theo.
Đi y hệt khuôn mẫu, không dám đi lên đằng trước, cũng không dám rớt lại phía sau, cứ như vậy vừa đúng là theo sát.
Đi nha.
Rồi lại đi nha.
Tiếp tục đi nha.
Địa ngục cực kì mênh mông.
Nhưng tốc độ của một người một trăng này cũng không chậm.
Rốt cuộc.
Một hẻm núi lớn xuất hiện ở ngay trước mặt.
Châu Trạch dừng bước.
Anh có chút mệt mỏi.
Loại cảm giác mệt mỏi này tới một cách rất tự nhiên.
Giống như là đến thời điểm thì phải đi nghỉ ngơi vậy.
Ngược lại thì vẫn có thể tiếp tục miễn cưỡng chống đỡ thêm một đoạn thời gian, phần lớn mọi người đều đã từng trải qua việc tương tự vậy, khẽ cắn răng, vẫn còn có thể kiên trì được một lúc nữa.
Nhưng Doanh câu không muốn bạc đãi bản thân như vậy.
Ở trên vai anh ấy.
Đang khiêng một thứ màu vàng óng nhìn có vẻ giống như một cây nhân sâm núi già vậy.
Anh ấy đưa tay kéo qua.
Cắn một miếng ở bên trên.
- Crốp.
Có chút giòn.
Nhai giống như là mía ngọt, cũng có chút ngọt, nhưng vẫn có thể nuốt hết toàn bộ xuống.
- Phải dùng tới cách xa xỉ như vậy sao?
Giọng nói của ông chủ Châu vang lên.
Động tác của Châu Trạch dừng lại một chút.
Sau đó làm ra vẻ tín hiệu không tốt nên không nghe thấy.
- Crốp.
Lại cắn một cái nữa.
- Tê…
Nuốt miếng thứ hai xuống.
Châu Trạch bỗng nhiên đưa tay ôm lấy lồng ngực của mình.
Trái tim.
Đau đến mức không thể thở nổi.
Bạn có thể không để ý tới anh, những vẫn có thể cảm nhận chung với anh.
Loại cảm giác này.
Rất dễ dàng khiến người ta uất ức.
Giống như lúc đánh nhau.
Rất ngượng miệng nhưng lại không thể không gọi mấy thứ như “Báo chí cà phê thêm đường” kia.
Bạn muốn che giấu đi, nhưng lại không có cách nào cắt đứt hoàn toàn được.
Bởi vì anh và bạn không phải là hai linh hồn khác nhau đang dùng chung một thân thể.
Anh và bạn là cùng chung một linh hồn!
- Đừng có khiến cho tôi mất mặt.
Đôi mắt Châu Trạch có chút phiếm hồng, cảnh cáo nói.
- Tê…
Đau lòng.
Đau lòng.
Càng ngày càng đau lòng.
Loại rối rắm không bỏ được này.
Thật là khiến cho lòng người chua xót mà.
Có lẽ đây chính là ra hiệu về sự tồn tại của bản thân, giống như trong cuộc sống của ông chủ Châu lúc trước, vào lúc không có chuyện gì Doanh câu cũng sẽ đi ra ngoài sủi bọt vậy.
Châu Trạch hít sâu hai hơi, cau mày, nhưng lại không thể không nói:
- Được rồi… không ăn.
Cảm giác đau lòng đã được hóa giải.
Châu Trạch lại bắt đầu đi tiếp.
Giả vờ dáng vẻ chưa từng xảy ra bất kì chuyện gì.
Huyết nguyệt ở sau lưng cũng giả vờ như chưa từng thấy bất kì thứ gì cả.
Anh đi tới chân núi.
Anh đi lên núi.
Anh đi tới đỉnh núi.
Đứng ở đỉnh núi.
Quan sát tòa cung điện trôi nổi ở trung tâm của khe núi kia.
Anh đã đồng ý với lão Hầu Tử, phải đưa tiễn vị kia đi xuống cùng ông ta, mặc kệ là lão Hầu Tử có sợ bóng tối hay không, nếu đồng ý, thì chắc chắn phải thực hiện được.
Về phần nói đến chuyện chờ đợi một cơ hội thích hợp gì đó, về phần nói chờ đến sau này gì đó, về phần nói cái gì mà quân tử báo thù mười năm không muộn gì đó.
Đối với Doanh câu mà nói.
Những chuyện đó, đều không tồn tại.
Diêm Vương muốn ông chết vào canh ba.
Như vậy bản thân anh sẽ khiến cho Diêm Vương phải chết trước.
Châu Trạch đứng thẳng người.
Vầng huyết nguyệt ở sau lưng vẫn nghiêm túc đàng hoàng dừng lại ở bên kia.
- Đây là tao… đã đồng ý với mày.
Huyết nguyệt bắt đầu run rẩy.
Một năm rưỡi trước.
Người đàn ông này xuất hiện ở địa ngục.
Sau đó gọi nó xuống.
Dùng nó như bổn chùy.
Vừa dùng để đập tường thành vừa dùng để đập người.
Ép buộc đập cho nó gầy đi một vòng.
Sau đó người đàn ông này cứ như vậy mà rời đi rồi.
Đi rồi.
Không còn…
Không còn nữa! ! ! ! ! ! ! !
Cũng may.
Nó không phải chờ đợi bao lâu.
Người đàn ông này.
Đã trở lại!
Lúc trước chính bản thân nó cam tâm tình nguyện bị người khác dùng như bổng chùy.
Thứ nó mong muốn.
Không phải thứ gì ngoại trừ một phong hào!
- Hôm nay, tao phong chính cho mày!
Châu Trạch nghiêm nghị.
Huyết nguyệt càng run rẩy kịch liệt hơn.
- Ban cho mày quyền lực vạn năm ở trên U Minh, dưới địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận