Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1077: Ngũ vĩ yêu hồ (3)

Bạch Hồ bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Nhưng mà.
Cô ta lại chợt nghĩ tới điều gì đó.
Cô ta ngồi dậy.
Nhìn hồ ly màu xanh dưới chân mình.
- Cả đời này của người chị gái tôi đây, chưa từng thực sự chân chân chính chính yêu một ai, bèo nước gặp nhau, tương kính như tân, ngược lại thì đã từng có, nhưng chẳng qua chỉ là thưởng thức lẫn nhau trong một thời gian ngắn mà thôi.
- Còn lại, ngược lại thật sự chưa từng nói tới, cũng chưa từng trải nghiệm phòng cưới nhà ai, cũng không có ý định sống cả đời với bất kỳ người đàn ông nào.
- Phần lớn đàn ông trên thế gian này đều vô tình, chị sợ, cũng lười đi nếm trải sự đau khổ đó.
- Nhưng lần trải nghiệm hồng trần này, nếu thiếu đi lần này, chung quy cũng khó viên mãn được, aissh.
Không nỡ bỏ con cái hoặc người yêu, có khả năng, chuyện này chính là kiếp nạn của hồ yêu, cũng là số kiếp của hồ yêu, chẳng qua là, đã biết rõ những thứ đó, đã hiểu rõ những chuyện đó, vẫn không dám liều mạng đâm đầu vào.
Cô ta sợ sau khi thực sự yêu toàn tâm toàn ý.
Muốn thoát thân lần nữa.
Rất khó khăn.
Đến lúc đó, tu vi này, con đường tu đạo này, cái gì cũng mất.
Cô ta rất ích kỷ, cô ta không muốn biến mình thành con thiêu thân thử đi dập lửa.
Cho nên.
Vào giờ khắc này.
Cô ta nhìn vào con hồ ly màu xanh ở trước mặt.
- Em tình nguyện đi cùng với gã ta?
Hồ ly màu xanh không ngừng gật đầu, dường như là ả đang cảm thấy, chị gái nhà mình, sẽ có biện pháp giúp mình thực hiện nguyện vọng này.
- Cơ hội này, ngược lại thì vẫn có khả năng này này, chuyện hóa hình, chị cũng có thể giúp em.
Hồ ly màu xanh rất kích động.
- Nhưng, em gái à, lần này chị ra sức, cũng không thể giúp không công được, chị cũng cần em giúp chị, kiếp hồng trần này, em cứ yêu đi, cũng nhân tiện, độ giúp chị gái đi.
- Chị không dám đi yêu, sợ bị tổn thương, nếu em đã không sợ, thì giao cho em đi.
Vừa nói xong.
Sau lưng Bạch Hồ xuất hiện bốn cái đuôi.
Tu vi của cô ta, thật ra thì đã sớm bị đông cứng ở chỗ này, Cửu Vĩ yêu hồ trong truyền thuyết đó, đó là sự tồn tại tối cao chân chính, nhưng mỗi lần tăng thêm một cái đuôi, đối với Bạch Hồ mà nói, cũng là cấp bậc khó vượt qua được.
Bạch Hồ đưa tay.
Trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết.
- Ba!
Một cái đuôi, bị chính cô ta chặt đứt, thân thể của cô ta run rẩy, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, vẫn cố nhịn, đưa cái đuôi này đến trước mặt hồ ly màu xanh.
Cái đuôi bay xuống.
Đáp xuống phần đuôi của hồ ly màu xanh.
Lúc này hồ ly màu xanh trở thành nhị vĩ.
Sau khi thừa kế một cái đuôi của Bạch Hồ.
Thân thể của ả bắt đầu nhanh chóng phát sinh thay đổi.
Biến hóa ra hình người.
Có thể bởi vì nguyên nhân cái đuôi, hoặc giả là bị một vài nhân tố khác ảnh hưởng.
Sau khi hồ ly màu xanh hóa thành hình người, rất giống với Bạch Hồ, chẳng qua là hơi non nớt hơn so với một Bạch Hồ đã trổ mã hoàn toàn mà thôi.
Ả kinh ngạc vui mừng đánh giá tất cả mọi thứ xung quanh.
Ả nhìn hai chân của mình.
Nhìn hai chân của mình.
Nhảy nhót tung tăng.
Sau đó ả trực tiếp quỳ xuống ở trước mặt Bạch Hồ,
- Đa tạ chị đã tác thành, đại ân đại đức của chị, kiếp sau em gái sẽ đền đáp!
Bạch Hồ nhẹ nhàng nâng tay.
Tức giận đến vô lực nói:
- Đi đi, đi làm chuyện em muốn làm đi, bên trong hộp trang điểm bên kia, có không ít vàng bạc châu báu, em cầm đi hết đi, em có pháp lực, nhưng phải biết dè dặt cẩn trọng, cần biết rõ, nhân gian rối loạn này, mặc dù những thứ giá áo túi cơm vẫn chiếm đa số, những vẫn không phải là nơi mà những yêu tộc như chúng ta có thể tùy ý làm càn.
- Vậy, chị thì sao?
- Chị trở về rừng già, tu dưỡng một trận thôi.
- Cảm ơn chị, chị ơi, chị phải bảo trọng.
Hồ ly màu xanh dập đầu ba cái với Bạch Hồ, đứng dậy, cầm lấy hộp đồ trang điểm bên đó, đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng ả rời đi, nhìn bóng lưng gần như không khác bóng lưng của mình kia, trong mắt Bạch Hồ lộ ra một tia mờ mịt.
Giờ khắc này.
Cô ta phảng phất như nhìn thấy chính bản thân đi ra ngoài.
Tự mình, bước đi, thiêu thân.
Cô ta giơ tay lên.
Lòng bàn tay nắm chặt đặt ở trên trán của mình.
- Đoạn trí nhớ này, vẫn là phong ấn lại đi, từ đầu tới cuối, cứ coi như, con bé, đã độ giúp mình đi.

Trong đường ngầm dưới lòng đất.
Bạch Hồ đang nằm dưới đất chợt bừng tỉnh.
Hóa ra.
Người phong ấn trí nhớ.
Là bản thân cô ta.
Mà nhưng vào lúc này.
Đám tro bụi màu xanh kia, bỗng nhiên tung bay lên, lưu loát không ngừng bay lượn.
Một cái đuôi trong suốt bay lượn ở nơi đó.
Trên cái đuôi ở phía sau.
Xuất hiện gương mặt của hồ ly màu xanh.
Hồ ly nhẹ nhàng cúi đầu với Bạch Hồ.
Không có oán hận, không có ghen tị.
Chỉ có.
Cảm kích!
Ả biết đây là nhiệm vụ của mình, cũng biết Bạch Hồ từng bày mưu tính kế trên người mình, Bạch Hồ để ả đi làm thiêu thân thay cô ta, hoàn thành đạo tâm của bọn họ, nhưng hồ ly màu xanh không có chút oán niệm nào.
Đây chính là do ả tự yêu cầu, cũng là gian khổ bản thân đã lựa chọn!
Ả yêu, yêu đến oanh oanh liệt liệt, yêu đến không oán không hối, yêu đến toàn tâm toàn ý, yêu đến càn rỡ, yêu đến không còn chút giới hạn cuối cùng nào!
Nhưng ít ra.
Ả đã từng đau, ả đã từng tiêu dao, ả đã từng trải nghiệm.
Sự tồn tại của ả.
Trong kết cục vừa rồi.
Ngay cả cái vị ở bên cạnh ả.
Dưới pháp chú của luật sư An.
Cũng đều bị cháy hết sạch.
Bất kể là hài kịch hay bi kịch, đến cuối cùng, thật ra thì kết quả không còn quan trọng nữa, thứ ả muốn, chỉ là một loại trải nghiệm, là quá trình này, nếu đã có được, thì đã đủ rồi.
- Em gái…
Bạch Hồ nhẹ giọng gọi.
Hư ảnh của hồ ly màu xanh tiêu tan.
Cái đuôi trong suốt kia.
Chậm rãi đáp xuống trên người Bạch Hồ.
Trong mắt Bạch Hồ, lại lần nữa rưng rưng.
Yêu đan của cô ta đã bị lấy đi, nhưng không thành vấn đề, thân thể của cô ta bắt đầu biến đổi về thành hồ ly, một tiểu bạch hồ yếu ớt đáng yêu đang nằm ở nơi đó.
Bạch hồ này có ba cái đuôi, sau khi cái đuôi trong suốt kia hạ xuống đó, biến thành bốn cái.
Sau đó.
Bạch Hồ phát ra một tiếng rên khẽ.
Cái đuôi thứ năm.
Lại bắt đầu mọc dài ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận