Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1595: Soán vị (2)

Nhưng coi như là bọn họ cũng đã nhìn ra.
Lão Trương ở sau lưng Châu Trạch.
Không giống với bọn họ.
Thứ nhất, vào trước lúc Giải Trãi phát tin tức bản thân đã sắp mất mạng, bọn họ đều không hề biết sự tồn tại của lão Trương.
Mà đợi đến lúc Giải Trãi sắp chết, một vài tin tức một vài suy nghĩ một vài ý thức bắt đầu lan rộng ra, chính bản thân bọn họ cũng bởi vì bắt đầu từng bước cắn nuốt những phân thân Giải Trãi ở khu vực lân cận, sau đó, tự nhiên cũng cảm ứng được, ở hướng Thông Thành, lại còn ẩn giấu một đồng loại của bọn họ.
Bọn họ không có cách nào liên lạc với anh ấy, không phải chỉ đơn giản là không biết địa chỉ mà thôi.
Lui một vạn bước mà nói.
Mọi người đều là một phần của Giải Trãi.
So với loại bang phái phân chia đánh gãy xương liền gân* kia thì còn thân thiết hơn.
(* “đánh nhau gãy xương thì gân vẫn liền” một câu tục ngữ miêu tả tình cảm gia đình, chuyện liên quan tới lợi ích, dù có mâu thuẫn thì tình cảm vẫn khó hoàn toàn cắt đứt được)
Giữa bọn họ với nhau, có cảm ứng, thậm chí, còn có thể chủ động liên lạc với nhau.
Nhưng lão Trương, lại là một người thần bí như vậy.
Bọn họ chỉ biết là có một đồng loại là lão Trương tồn tại.
Chỉ biết được anh ấy ở địa giới Thông Thành.
Hơn nữa, căn bản lại không liên lạc được với anh ấy.
Giống như kiểu tất cả mọi người đều trong một nhóm.
Nhưng chỉ có mình lão Trương lại “Chặn tất cả mọi tin tức của nhóm này”.
Cho nên.
Vào ngày mà Giải Trãi thực sự rơi đài này.
Bọn họ đều đi tới Thông Thành.
Có một số việc, bọn họ cần cùng nhau tập trung với đồng loại để đưa ra một quyết định.
Tỷ như.
Rốt cuộc là nên trực tiếp chém giết lẫn nhau một phen, người duy nhất còn sống sẽ trở thành “Giải Trãi” mới.
Hay là dứt khoát ra ngoài “gác lại mọi tranh chấp”, cùng nhau phát triển.
Cùng họp mặt tại Thông Thành, chỉ bởi vì không liên lạc được với lão Trương, cho nên mọi người không thể không tới đây.
Mà một màn của người đàn ông mặc âu phục trước đó.
Chỉ đơn thuần là tới xem người “đồng loại” lão Trương này.
Mẹ nó chứ.
Còn yếu hơn được nữa không nha.
Căn bản là không thể so sánh được với nhóm người bọn họ.
Ngay cả tư cách kết nối và ngồi vào bàn của đại hội chia di sản cũng không có.
Cho nên anh ta trực tiếp hiện thân, bóp chết lão Trương, là có thể bớt đi một đối thủ cạnh tranh, thiếu đi một người chia tài sản rồi.
Sau đó.
Mục đích của anh ta đã đạt được.
Nhưng kẻ bị giải quyết, là anh ta.
- Người trẻ tuổi, tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc thì thân phận của anh là gì?
Lão bà bà híp mắt, vẫn luôn quan sát Châu Trạch.
Rất hiển nhiên.
Người đồng loại lão Trương kia, trong lòng chính bọn họ đều biết, sức uy hiếp thực sự không lớn, giống như là một đứa bé con vẫn còn chưa học được cách đi bộ vậy.
Nhưng Châu Trạch thì lại khác.
Nếu như lai lịch thực sự của Châu Trạch rất lớn.
Rất rõ ràng là Châu Trạch có thể giúp lão Trương từng bước từng biết giải quyết hết ba người bọn họ.
Đến lúc đó, nâng đỡ đứa bé con kia lên ngôi.
Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu.*
(*lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu)
Phải biết.
Kẻ nào trở thành người sống sót duy nhất.
Một cách tự nhiên, có thể thừa kế phần di sản bổn nguyên lớn nhất và cũng là phong phú nhất từ Giải Trãi.
- Nói ra thì hù chết các người, cho nên, tôi lười nói rồi.
Ông chủ Châu xoa xoa tay.
Ở trong lòng thì lại đang nói:
- Thiết hàm hàm, có thể xử cả ba bọn họ được không?
Mặc dù trong chuyện này vẫn còn rất nhiều chỗ không hiểu được.
Nhưng bối cảnh đại khái cũng như phải làm thế nào thì bản thân mới có thể thu được lợi ích.
Trong lòng ông chủ Châu vẫn hiểu rõ.
Cạnh tranh Hoàng vị.
Thật là quá gò bó mà?
- Sợ… trốn…
Lời Doanh câu nói vẫn luôn lời ít ý nhiều như vậy, nếu không phải đã sớm chiều ở chung từ lâu, có lẽ ông chủ Châu sẽ thật sự cho rằng Doanh câu đang nói có chút sợ, bảo anh mau chạy trốn rồi.
Trên thực tế.
Doanh câu có ý là, đánh thắng được, nhưng nếu như bọn họ muốn chạy trốn, thì không bắt được.
Dù sao trong tay không có sâm núi lâu năm, cũng không có tế phẩm.
Cái kiểu sau khi đi một chốc thì cắn một miếng sâu núi già, trực tiếp cho người ta chọc đến thiên hoang địa lão, loại đãi ngộ VIP như vậy, sau Sở Giang Vương, rất khó tìm được một người nữa nha.
Về phần người đàn ông mặc âu phục trước đó, sở dĩ anh ta cứ như vậy mà bị xuống đất ăn muối, cũng bởi vì anh ta quá tự tin.
Cho nên mới vừa bị ông chủ Châu tấn công cao phòng thủ tốt trực tiếp chơi rồi.
Có vết xe đổ trước đó, ba người còn lại, đoán chừng sẽ không ngu ngốc hồ đồ mà tới liều mạng nữa.
Muốn để cho ông chủ Châu giống như trước đó, để cho bọ họ từng người đứng ngay ngắn ở đó, rồi để cho anh biểu diễn “Ngực đập bể đá” cũng là chuyện không thể nào nữa rồi.
Người phụ nữ, ông già, lão bà bà.
Ba người liếc nhau một cái.
Trong một chớp nhoáng này.
Ông chủ Châu cảm thấy bọn họ không chỉ là đang trao đổi ánh mắt.
Giống như là có một cái đặc thù tần đạo như thế.
Dường như là bọn họ đang mưu tính chuyện gì đó.
Mà lúc này.
Lão Trương đang chống đỡ cái bụng sắp vỡ tung ở đằng sau bỗng nhiên mở miệng hét:
- Ông chủ, bọn họ dự định liên thủ giải quyết anh!
Trong một khoảnh khắc.
Đối diện ba người đều sửng sốt một chút.
Bọn họ thực sự không nghĩ tới.
Lão Trương – người trước đó sống chết cũng không liên lạc được.
Sau khi bị cắt bao quy đầu thì lại đột nhiên tiến bộ nhanh chóng.
Lại còn lặng lẽ hủy bỏ việc chặn tin tức ở trong nhóm!
Mà đúng lúc này.
Trên chiếc giường trong quán nét ở đối diện tiệm sạch.
Lương cùng Hữu bỗng nhiên đồng loạt tỉnh lại.
Hiển nhiên là Khánh “kêu gọi” bọn họ.
Sau khi luật sư An mang tiểu loli cùng thằng bé trai đi Từ Châu.
Ba người nhóm Khánh, thật ra thì coi như là nhóm ba người có sức chiến đấu cao nhất và cũng là ổn định nhất của tiệm sách rồi.
Hai người đồng thời từ trên giường ngồi dậy.
Lương hỏi Hữu:
- Đánh răng không?
Hữu lại trả lời:
- Đánh đi, nghe Khánh nói, vị ông chủ tiệm sách kia có bệnh thích sạch sẽ.
Lương gật đầu một cái.
Ngay sau đó.
Lương cùng Hữu trăm miệng một lời nói:
- A, thật là đòi mạng mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận