Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1780: Thượng cổ (1)

- A, tản bộ đây?
Một màn này, nhìn qua giống như một đôi vợ chồng nhỏ ở một ngôi trong làng, sau khi ăn xong đi ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Lúc đi ngang cổng làng, thì gặp Vương đại gia đang ngồi xổm ở đó hút tẩu thuốc.
Chẳng qua là, hiển nhiên Nửa gương mặt không muốn khiến cho hình tượng của mình trở nên gần gũi với quần chúng nhân dân như vậy.
Còn không chờ Châu Trạch đặt câu hỏi rốt cuộc trước đó anh ta đã bị cái gì kích thích.
Thì đã nhìn thấy Nửa gương mặt, lúc này trên người anh ta đang tiết ra từng luồng sương mù màu máu.
Trong nháy mắt này, khí thế cả người trở nên vô cùng lạnh lùng!
Tuy nhiên, phản ứng của Doanh câu, vẫn rất nhanh, ở trong huyễn cảnh như thật như ảo này, ngược lại thì anh ta đã có thể thoát khỏi sự trói buộc từ cơ thể Châu Trạch, dùng hình thức tồn tại ý thức mà đi ra một cách độc lập.
Khi đối mặt với Nửa gương mặt bỗng nhiên vùng lên.
Doanh câu trực tiếp đạp một cước tới!
- Ầm!
Nửa gương mặt giống như một viên đạn trong nòng đại bác, bị đạp bay ra ngoài.
- Ầy…
Ông chủ Châu còn chưa hiểu được là lại xảy ra chuyện gì, thì bọn họ đã trực tiếp xông lên đánh nhau rồi.
- Ha ha...
Tiếng cười âm trầm lại lần nữa truyền tới.
Nửa gương mặt – lúc nãy vừa mới bị đạp bay ra ngoài – lại lần nữa xuất hiện ở phía trước, toàn thân cao thấp anh ta đều có tơ máu quỷ dị đang lưu chuyển.
Nhưng mà.
Bóng dáng Doanh câu lại lần nữa tiến lên phía trước.
Tiến về phía Nửa gương mặt ở phía trước.
Lại thêm một cước nữa!
- Ầm!
Nửa gương mặt lại lần nữa bị đạp bay ra ngoài.
- Ầm!
Trong phút chốc, một tiếng vang thật lớn truyền tới, một cánh tay to lớn màu đỏ rực chui ra từ dưới đất, trực tiếp chụp về phía Doanh câu!
Bóng người Doanh câu dừng lại, lúc này, không gian bốn phía trở nên vặn vẹo, ngay sau đó lại xuất hiện ở bên trên cánh tay, sau đó, lại là một cước!
- Ầm!
Vào lúc này, cánh tay khổng lồ màu đỏ thẫm giống như hầm xăng bị nổ vậy, người đi đường trên đường phố bốn phía, phảng phất như đều trải qua một trận quét vôi lại.
Bóng dáng Doanh câu đáp xuống trung tâm của con đường.
Khom lưng.
Đưa tay.
Lại lần nữa kéo Nửa gương mặt đang nằm ở bên dưới lên.
- Này, tôi nói...
Ông chủ Châu ở bên này cảm thấy, hình như mình phải nói chút gì đó, hai người mà mình quen biết đột nhiên đánh nhau, bạn cứ đứng ở bên cạnh xem cuộc vui thì cũng quá ngượng ngùng rồi?
Chẳng qua là, còn không chờ Châu Trạch nói hết lời, Doanh câu đã trực tiếp bắt lấy cổ của Nửa gương mặt nhấc lên, rồi lại lần nữa buông tay.
Ngay sau đó.
Lại một cước nữa.
Tung về phía Nửa gương mặt đang rơi xuống!
- Ầm!
Nửa gương mặt lại lần nữa bị đạp bay ra ngoài.
Chẳng qua là, rốt cuộc thì Nửa gương mặt vẫn là Nửa gương mặt, sau khi chịu đả kích liên tiếp, anh ta vẫn có thể tiếp tục đứng lên được.
Nhưng mà anh ta phục sinh trở lại, vốn không hề có tích lũy gì, cộng thêm lúc trước mới vừa đánh một trận với Phủ Quân đời cuối cùng ở trên biển, vào lúc này, càng không sót lại được bao nhiêu phần sức lực nữa, cho nên trong lúc đối mặt với Doanh câu, anh ta thực sự chỉ có thể bị động chịu trận mà thôi.
Tuy nói Doanh câu cũng không thực sự khôi phục được bao nhiêu, nhưng dù sao cũng tốt hơn tình huống hiện tại của Nửa gương mặt rất nhiều.
- Ha ha ha...
Bóng dáng Nửa gương mặt có chút lảo đảo, nhưng trong đôi mắt của anh ta, vẫn mang theo lửa giận đỏ rực.
Nếu như nói, lúc trước khi ở trong phòng ngủ ở lầu hai của tiệm sách, anh ta chạy trốn, là bởi vì nguyên nhân cảm xúc đã hoàn toàn mất khống chế.
Như vậy hiện tại, sau khi trải qua trận phát tiết với lão đạo ở trên biển, lý do mà anh ta xuất hiện ở nơi này, chính là sự lựa chọn sau khi đã tỉnh táo.
- Anh nói, đối với anh mà nói, tôi thì tính là gì?
Tay của Nửa gương mặt chỉ vào mặt của mình:
- Tính là cái gì? Tính là cái gì? Tính là cái gì chứ!
- Tê...
Châu Trạch đột nhiên cảm thấy thoáng cái hàm răng đã bắt đầu ê cả đi, vốn dĩ là một bầu không khí cực kì nhiệt huyết cực kì bùng nổ, lại như thể đột nhiên bị dì Quỳnh Dao gia nhập vào vậy.
Dường như Doanh câu không dự định tiếp tục lãng phí sức lực ra tay với Nửa gương mặt nữa, đánh một trận, cũng tốt.
Bạn muốn chơi anh ta, rất tốn công, huống chi cũng đã đến lúc này, anh ấy cũng lười đi nghĩ biện pháp giết chết anh ta nữa.
Doanh câu bắt đầu đi về phía trước, sau khi đi được một đoạn, Doanh câu thả chậm bước chân lại, hỏi:
- Không đi tản bộ sao?
- Đi chứ.
Châu Trạch lập tức đi theo.
Cứ như vậy, cuộc đi dạo, lại bắt đầu.
Chẳng qua chỉ là, không giống với lúc trước ở chỗ, lần này là Doanh câu đi ở phía trước, Châu Trạch đi theo ở phía sau.
Thỉnh thoảng Châu Trạch còn sẽ quay đầu lại nhìn về phía sau lưng một chút, anh không thể nhìn Nửa gương mặt đi theo, nhưng có thể phát hiện rõ ràng, ở sau lưng cách đó không xa, vẫn luôn có một cái bóng đang chớp lóe, tầm mắt cũng sẽ gấp nếp ở nơi đó.
Miệng thì ngại nhưng cơ thể lại rất thành thật, con hàng kia, vẫn là đi theo rồi.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân Doanh câu đi ở phía trước, phong cảnh bốn phía, bắt đầu hiện ra một loại phong cách khác hẳn với lúc trước.
Tòa nhà cao ốc bắt đầu từ từ lui lại.
Xe cộ như nước bắt đầu dần dần biến mất.
Dần dần xuất hiện.
Một loại cảnh vật tràn đầy hơi thở nguyên thủy.
Thôn làng, tường thành, đá núi.
Cùng với.
Đi về phía trước.
Ở dưới chân xuất hiện hẻm núi đáng sợ.
Châu Trạch cúi đầu xuống, nhìn vào sâu bên trong thung lũng, trong phút chốc, một con cự mãng bỗng nhiên chui ra từ giữa hẻm núi, theo đó, còn có một loại mùi tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Mặc dù biết thứ này là giả, nhưng Châu Trạch vẫn theo bản năng mà đưa tay lên ngăn cản.
- Ầm!
Con cự mãng bị hất tung ở mặt đất.
Một người đàn ông tóc dài tán loạn trên người mặc da thú xuất hiện ở trong tầm mắt của Châu Trạch, hai chân của người đó giống đã khảm vào bên trong tầng đá núi, đồng thời, một tay đè thân thể cự mãng lại, tay còn lại thì cầm một thanh đoản đao tinh thạch màu đen, đâm một đao cực kì mạnh mẽ về phía cự mãng.
Theo lý thuyết, sức mạnh của cự mãng đều rất kinh khủng, cộng thêm việc con cự mãng này – theo Châu Trạch – đã coi như cấp bậc bán yêu rồi, cách lúc hóa yêu thành hình người, có lẽ cũng chỉ cách một bước nữa mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận