Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1501: Là ngài! (2)

Tình cảm của Châu Trạch cùng đám người Khánh… ờm, thật ra thì đúng thật là chưa nói tới cảm tình.
Mặc dù đám người Khánh cũng đã nằm ở tiệm thuốc một năm rồi, nhưng một năm nay, ông chủ Châu đều trong trạng thái hôn mê, giữa bọn họ, cũng không có trao đổi gì.
Một chút xíu ấn tượng còn sót lại, vẫn là việc Khánh – khi còn là quan cao cấp của Quân thống trước đó – ngang ngược và phách lối.
- Ông buông tha?
Một trận đánh giằng co, một trận kéo co, giằng co, ai thắng ai thua, còn thật không dễ nói được.
Nhưng bóng đen trực tiếp lựa chọn nhận thua, có lẽ còn chưa tới nửa giờ, đám người Khánh sẽ tỉnh lại, phong ấn với bóng đen, cũng sẽ hoàn toàn hoàn thành.
Nhưng dường bóng đen không có chút vẻ quan tâm này, lộ ra vẻ rất vân đạm phong khinh, giống như là đã thoát khỏi sự hứng thú cấp thấp.
- Dường như tôi đã ngửi thấy, ở cách đó không xa, còn có hai khí tức của đồng loại.
Khánh lại liếm môi một cái, dường như là cảm thấy ngứa răng ngứa lợi, muốn tìm thêm thứ gì đó để mài răng, đúng lúc ở bên cạnh có một khối xi măng, cầm lên, đặt ở trong miệng từ từ gặm.
- Nô bộc của tiên gia cao cao tại thượng, may mắn đã cẩu thả qua ngày bên trong bức tường đổ nát nhiều năm như vậy rồi, đột nhiên phát hiện một tia hy vọng sống vẫn chờ đợi, còn có một tia hơi thở của mấy con cá nhỏ, đều kích động chạy ra ngoài.
- Kết quả, đồng thời bị hấp dẫn về nơi này, sau đó tụ tập tới, có giống như cá bên trong ao cá hay không, tranh nhau mồi câu chủ động mắc câu?
- Hơn nữa, nắm bắt thời cơ lần này, thật sự là có lợi ích thích hợp.
- Lúc chúng tôi đi ra, ông ta đã sắp chết, thật là trùng hợp, thật là trùng hợp, thật là trùng hợp mà.
Vừa nói xong.
Đôi mắt của Khánh có chút phiếm đỏ.
Không phải là tức giận.
Mà là bi thương cùng giễu cợt.
- Quay đầu lại, đều biến thành phân bón của người ta.
Đã cẩu thả qua ngày vô số năm tháng, nguyên còn tưởng rằng là áo gấm về làng, nguyên tưởng rằng với một nhân gian không còn tiên như thế này, những tiên nô như bọn họ đây, đã là tiên thật sự.
Ai ngờ được, thế nhưng lại là kết quả như vậy.
Sớm biết như vậy, lúc trước còn tốn thời gian cẩu thả qua ngày như vậy làm gì, trực tiếp cùng nhau tuẫn theo các tiên nhận không phải là được rồi sao?
- Là lão đạo hấp dẫn các người tới đây sao?
Rốt cuộc Châu Trạch cũng hóa giải được nghi ngờ trong lòng.
Dạo gần đây.
Một tên hai tên ba tên.
Đều chạy tới Thông Thành.
Lúc trước anh còn không biết nguyên nhân vì sao, bây giờ đã hiểu rồi.
Tử Kim Thần Hầu đã từng nói qua.
Lão đạo chạy rồi cũng coi như xong đi, còn mang theo Đạo chính thức cùng nhau bỏ chạy, ông ta đã chết thì coi như xong đi, lại còn muốn mang Đạo thống cùng nhau biến mất.
Vào lúc dương thọ của lão đạo đã như dầu cạn đèn tắt, giống như một viên bảo thạch trân quý ngay lập tức sẽ mất đi chủ nhân, lại đã phát ra ánh sáng, phần lớn mọi người, thật ra thì không nhìn thấy, thậm chí có lẽ ngày cả đám người Đế Thính cũng không nhìn thấy.
Kẻ có thể nhìn thấy những ánh sáng này, chỉ có những kẻ có quan hệ với tiên.
Giống như là mở đèn diệt muỗi vào buổi tối mùa hè vậy.
Bọn họ là một loại hình thức sinh mệnh khác, khác hẳn với âm dương.
Khánh gật đầu một cái, nói:
- Vốn dĩ còn muốn đến chiếm tiện nghi, ai biết được lại điểm danh cả bản thân vào.
Vừa nói.
Khánh quay đầu nhìn lại vị trí phòng bệnh một chút.
- Lúc trước, từng dự cảm được vào tương lai không xa, tôi sẽ có được cơ hội rời khỏi phế tích, vậy nên đã chủ động phân chia một bộ phận ý thức ra, đụng phải ông ta.
- Gieo một hạt giống ở trên người ngài ấy, muốn chờ sau khi tôi thực sự rời khỏi phế tích, trở lại, thu hoạch lấy phần trái cây này.
- Đồ chơi này, cứ như quả cầu tuyết vậy, vận may tốt, thật sự có thể càng lăn càng to.
- Khí vận như nước, năm đó, các tiên nhân thực sự, luôn thích loại chuyện làm hoa tiêu điều hướng kia, xem toàn bộ âm dương như con đường và bàn cờ của chính mình, tùy ý mà nắn bóp.
- Tôi thì sao chứ, cũng sẽ bắt chước chút da lông.
- Ai biết được, chờ sau khi tôi thực sự trở lại, lại phát hiện trái cây này lại sớm bị người ta hái được rồi.
- Anh hái được thì cứ hái xuống đi, ăn thì cũng đã ăn rồi, không thành vấn đề gì cả, tôi cũng có thể nhìn thoáng.
- Nhưng cái lối ăn này của anh thực sự quá khó coi rồi.
- Ăn rồi không nói.
- Lại còn gieo hạt xuống, thường xuyên khiến cho nó lớn hơn một chút, rồi lại tiếp tục ăn.
Nói tới chỗ này.
Khánh có vẻ hơi kích động.
Chỉ mặt của mình.
Nói:
- Cẩu thả sống sót qua ngày, trên người của tôi còn sót lại mấy lạng thịt chứ, đám người các người lại còn tiếp tục bóc lột thậm tệ, vẫn tính là người sao?
Ông chủ Châu lắc đầu một cái, nói:
- Xét trên nghĩa nghiêm khắc mà nói, chỗ này của chúng tôi, không có một người nào cả.
Khánh kinh ngạc một chút, ngay sau đó thư thái, gật đầu một cái, nói:
- Các người là dao thớt, tôi là cá thịt, đạo lý này, tôi hiểu.
- Lúc trước vị kia tiến lên một kiếm chém xuống, tôi đã hiểu rõ rồi, xong rồi, đều xong hết rồi.
- May mắn còn chưa chết, thật vất vả chạy đến xem thử một phen.
- Trên đỉnh đầu này, lại còn có một đôi mắt đang ngó chừng anh, mỗi thời khắc đều đề phòng anh.
- Thâm chí, tôi còn có thể cảm giác được.
- Thật ra thì kẻ đó đang đặc biệt tìm ra anh để mà tra xét.
- Để cho bản thân có thể danh chính ngôn thuận mà đánh chết anh.
- Xem như vậy, dù là năm đó tiên không chết đi, đến cái thời đại này, cũng phải cúi đầu khom lưng nói chuyện hòa khí với người khác.
- Mấy người chúng tôi thì sao, đám cá nhỏ năm đó, đến hiện tại vẫn còn là một đám cá nhỏ.
Giọng nói của Khánh càng ngày càng trầm thấp.
Châu Trạch vẫn còn có chút không thể hiểu được, luôn cảm thấy, có chỗ nào đó, dường như vẫn còn không thể nào thuyết phục được.
Mọi người đều là người từng trải, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như tất cả mọi người chẳng qua chỉ là người đứng xem mà thôi.
Mà lúc này.
Lão đạo – người đã giống như một tấm ảnh bị cắt ra một lúc rất lâu – bỗng nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt trở nên càng đỏ hơn nữa.
Ở trên trán ông ta.
Lại xuất hiện một màn bạch quang nhàn nhạt, hơn nữa, phần bạch quang này lại đang không ngừng tiêu tan, đây là triệu chứng của thay thế linh hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận