Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 288: Xác chết vùng dậy!

Tiếng nức nở từ xa đến gần, Hứa Thanh Lãng giơ mạnh xẻng lên. Tuy rằng cậu ta chỉ nghe thấy tiếng động mà không nhìn thấy bất kỳ vật gì, thế nhưng loại cảm giác nguy cơ này thật sự quá mãnh liệt, kích thích adrenalin trong người cậu ta điên cuồng phân bố.
- Vù vù... ... Vù vù... ...
Hít sâu.
Lại không ngừng hít sâu.
Một tay Hứa Thanh Lãng cầm xẻng, một tay lại cầm hộ tâm kính.
Chẳng lẽ lão Châu không đuổi được cương thi, kết quả đầu cương thi kia lại chơi trò hồi mã thương (1)?
(1) Thuật ngữ hồi mã thương là kỹ thuật chiến đấu mà người đánh giả vờ thua chạy, nhử cho đối phương đuổi theo, rồi bất ngờ quay lại vung đao chém.
Bầu không khí.
Trở nên vô cùng khẩn trương.
Mồ hôi lạnh trên trán Hứa Thanh Lãng cũng bắt đầu chảy xuống.
Giằng co.
Giằng co.
Vẫn đang giằng co.
Đại khái sau hai mươi phút.
Trong đêm tối có mấy con quạ đen nghịch ngợm không ngủ được, bay lướt qua mái nhà.
Phát ra tiếng "Quạ... ... quạ... ... quạ... ...".
Một trận gió thổi tới.
Mấy chiếc lá rụng bay xuống đất, bị gió thổi tung lên.
Hứa Thanh Lãng và không khí.
Giằng co 20 phút.
Tiếng nghẹn ngào kí bắt đầu chậm rãi trở nên trầm thấp, cuối cùng đã biến thành nhỏ tới mức không thể nghe thấy.
Trải qua thời gian lắng nghe dài như vậy, chí ít Hứa Thanh Lãng có thể xác định một việc, đó chính là tiếng động này chắc chắn không phải có người đang khóc, trái lại nó càng giống với tiếng tiêu của một tên rỗi hơi không ngủ được nào đó.
Ai mẹ nó rảnh rỗi thế không biết!
Lại cảnh giác đợi một hồi lâu, mãi cho đến khi âm thanh kia hoàn toàn biến mất không thể nghe thấy nữa, Hứa Thanh Lãng mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, nguy hiểm được giải trừ.
Lại tiếp tục đào trong chốc lát, vốn muốn đào tới sâu hơn một chút, nhưng đột nhiên Hứa Thanh Lãng cảm thấy mệt mỏi kéo tới, vì thế chỉ đào tới độ sâu bản thân cảm thấy có thể chấp nhận được. Dù sao thì sau này vẫn phải dựa vào tiền âm phủ tránh phiền phức, hiện tại sở dĩ phải chôn thi thể xuống, đều là vì không muốn bị thôn dân phát hiện ra thôi.
Đi vào trong phòng, thi thể kia đang rất an tĩnh nằm ở nơi đó, ngực nó có một chỗ lõm sâu rất rõ ràng, chung quanh chỗ lõm sâu chính là năm lỗ nhỏ.
Cương thi đương nhiên là rất cứng.
Trên thực tế, sau khi chết đi nếu thi thể được bảo tồn tốt một chút, khi thi thể hóa thành thi cương sẽ có "thân thể cường tráng" hơn rất nhiều so với thân thể khi còn sống. Mà cương thi còn do oán niệm tích tụ mà thành, thân thể sẽ càng thêm kiên cố.
Nhưng cho dù thân thể có cứng rắn hơn nữa, vẫn bị móng tay của Châu Trạch trực tiếp xuyên thủng.
Hứa Thanh Lãng uống một hớp nước, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi một tin nhắn cho Châu Trạch, hỏi anh xem hiện tại anh đang ở đâu, rốt cuộc có tìm được Thôi lão đầu hay không.
Suốt ngày đánh nhạn, cuối cùng cũng có ngày bị nhạn mổ.
Bản thân Hứa Thanh Lãng và Châu Trạch đều không ngờ tới, Thôi lão đầu có tính tình thối đến không thể thối hơn kia lại có thể chơi trò "Ám độ Trần thương", bề ngoài giả bộ ngủ nhưng lại lén lén lút lút không biết dùng thứ gì cắt đứt sợi dây. Sau đó ông ta còn thừa dịp đầu hành thi kia xuất hiện, thừa dịp mình cùng Châu Trạch đồng thời ra ngoài đối phó với nó, âm thầm dẫn theo cháu gái chạy trốn vào địa đạo.
Tại sao ông lão phải chạy trốn? Cũng rất đơn giản, bởi vì hai người mình bắt cháu gái bảo bối của ông ta ra làm mồi nhử, đồng thời Châu Trạch còn tính toán, đợi sau khi chuyện cương thi chấm dứt sẽ đưa cháu gái của ông ta đi đầu thai.
Chỉ có thể nói, lúc trước Châu Trạch nói đúng. Một người có mắt Âm Dương trời sinh, có thể sống được tới lớn tuổi như vậy, thật không có chút bản lĩnh che giấu gì đó, người khác khó có thể tín phục.
- Vì sao lại không có tín hiệu nhỉ?
Hứa Thanh Lãng gõ di động.
Nhưng đúng vào lúc này, thi thể đã sớm chết tươi đang nằm trên đất lại có thể chậm rãi ngồi dậy.
Lặng yên không một tiếng động.
Căn bản không hề phát ra chút động tĩnh nào.
Hứa Thanh Lãng tiếp tục mân mê điện thoại di động, cậu ta muốn sớm liên lạc với Châu Trạch, hoàn toàn không để ý đến tình huống sau lưng.
Cũng không phải Hứa Thanh Lãng sơ ý khinh suất. Trên thực tế cho dù bản thân Châu Trạch ở chỗ này, sợ rằng chính anh cũng không cho rằng, một đầu thi hành đã bị móng tay của mình đâm chết, lại có thể dấy lên phong ba bão táp gì.
Nhưng không có gì là tuyệt đối.
Anh ta đi lên.
Hơn nữa anh ta còn chậm rãi hé miệng.
Lộ ra hai chiếc răng nanh âm trầm.
- Ừm? - Hứa Thanh Lãng hít mũi một cái, vì sao bỗng nhiên lại có mùi tỏi truyền tới nhỉ?
Nói cho cùng, trước đây Hứa Thanh Lãng cũng là đầu bếp, độ mẫn cảm với mùi vị khiến Hứa Thanh Lãng quay đầu, theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau lưng mình…
Sau đó.
Bốn mắt nhìn nhau!
Thi thể mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, răng nanh trực tiếp đâm vào cổ Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng điên cuồng mà đẩy đánh thằng trước mặt này ra, nhưng thằng này lại giống hệt như một con sâu lông, gắt gao dính chặt trên người Hứa Thanh Lãng.
Cố nén cảm giác đau nhức nơi cổ.
Hứa Thanh Lãng lấy hộ tâm kính trong túi tiền của mình ra.
Quát khẽ nói:
"Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp!"
Trên mặt hộ tâm kính nhộn nhạo, hiện lên một tầng gợn sóng màu xanh nhạt.
Ngay sau đó.
Hứa Thanh Lãng trực tiếp đập hộ tâm kính lên trên người kẻ trước mặt.
Thân thể kẻ trước mặt không ngừng run rẩy, dường như nó đang rất thống khổ, nhưng vẫn gắt gao cắn chặt Hứa Thanh Lãng không tha. Hai tay hai chân nó bắt đầu cuốn lên, giống hệt như một con bạch tuộc, muốn bá vương ngạnh thương cung!
"Phù phù" một tiếng.
Hứa Thanh Lãng bị đối phương đè ngã trên mặt đất.
Thân thể của đối phương không ngừng run rẩy ngọ nguậy.
Đè Hứa Thanh Lãng xuống đất, tận tình xung đột!
Chán ghét.
Buồn nôn.
Khó chịu.
Thống khổ.
Đau... ...
Hứa Thanh Lãng rất rõ ràng, trừ phi Châu Trạch có thể giống cảnh sát trong phim Hong Kong, có thể chạy tới ngay lúc cuối cùng nhất, nếu không sợ rằng hôm nay mình sẽ chết ngay tại nơi này.
Nhưng thứ này.
Rõ ràng là đã chết rồi.
Tại sao lại có thể động?
Đúng rồi.
Là tiếng tiêu!
Khẳng định có liên quan tới tiếng tiêu kia!
Nhưng hiện tại muốn suy nghĩ tới tiếng tiêu gì gì đó đã không còn kịp rồi, cũng không có chút ý nghĩa nào nữa.
Lần đầu tiên.
Hứa Thanh Lãng cảm thấy cái làng mình đã ra đời, lại khiến cậu ta cảm thấy xa lạ và sợ hãi tới như vậy. Phảng phất như còn có một tấm màn che vẫn đang che lấp ở phía trên. Thực ra cậu ta vẫn luôn chưa từng chân chính đi vào lớp màn che kia.
Hai tay liều mạng giãy giụa.
Hứa Thanh Lãng va chạm vào một vị trí lõm xuống.
Đây chính là vị trí móng tay Châu Trạch xuyên thủng trước kia.
"Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp!"
Cuối cùng Hứa Thanh Lãng lại niệm động chú ngữ một lần.
Cắn răng một cái.
Trực tiếp nhét hộ tâm kính của mình xuyên thấu lồng ngực của đối phương từ chính vị trí kia.
- Tê tê tê tê tê tê hí... ... ...
Tai mắt mũi miệng của hành thi bắt đầu không ngừng có khói đen xuất hiện, cả người anh ta nhảy dựng lên rời khỏi người Hứa Thanh Lãng, sau đó anh ta lại té trên mặt đất điên cuồng mà lăn lộn. Giống hệt như con virus bị xịt phải thuốc diệt virus, đang cố gắng giãy giụa lần cuối cùng.
Hộ tâm kính không ngừng phát ra ánh sáng màu xanh từ trong người hành thi, càng không ngừng thiêu đốt đối phương.
Đến cuối cùng.
Hành thi lại nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hơn nữa, thi thể của anh ta bắt đầu chậm rãi hư thối, hóa thành một bãi nước mủ.
Rất nhanh.
Nước mủ bị mặt đất hấp thu.
Trên mặt đất chỉ còn sót lại một dấu người rõ ràng.
Dịch hóa cốt của Vi Tiểu Bảo mà Hứa Thanh Lãng tâm tâm niệm niệm lúc trước, không ngờ lúc này có thể mộng tưởng thành thật.
Cúi người, Hứa Thanh Lãng dùng ống tay áo bọc lấy vật đen thùi lùi nằm giữa dấu cơ thể người trên đất. Đây là hộ tâm kính của cậu ta, nhưng bây giờ nó đã triệt để biến thành than đen.
Hứa Thanh Lãng không có nhiều của cải, Huyền thuật cũng chỉ nửa vời, tiểu pháp khí này đã có thể tính là một trong số ít thứ tốt cậu ta có thể lấy ra được, thế nhưng bây giờ nó đã bị phế bỏ triệt để.
Vậy mà.
Đây không phải chuyện khó giải quyết nhất.
Hứa Thanh Lãng nhặt di động lên, đi tới trước chiếc gương nát trong phòng khách.
Mở điện thoại di động lên soi đèn pin từ phía sau, soi về vị trí cổ của mình.
Trong gương.
Trên cổ của bản thân mình
Có một cặp dấu răng cực kỳ rõ ràng.
Da thịt chung quanh cũng đã bị lôi xé tới da tróc thịt bong, nhưng lại không có máu tươi chảy ra, ngược lại còn không ngừng có hạt nhỏ màu đen không ngừng quay cuồng ở bên trong, thoạt nhìn cực kỳ chán ghét.
Hứa Thanh Lãng dùng tay khẽ phủi phủi trên miệng vết thương của mình.
Một dự cảm xấu.
Chậm rãi kéo tới... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận