Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 650: Không lý mộ hoang, ma binh xin vào! (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Vô Tà
---------------------
Bởi vì tòa triều đình này.
Vào 60 năm sau.
Đã định trước sẽ bị bọn họ lật!
- Gấp hai mươi.
Phía dưới.
Truyền đến một giọng nói uy nghiêm.
Đại Trường Thu lộ vẻ khó xử.
Nhưng vẫn gật đầu nói:
- Tốt!
Trả giá bao nhiêu và lớn tới cỡ nào, cũng đều không quan trọng bằng mạng của mình!
Đại Trường Thu bay vào khu vực mộ hoang nghìn dặm.
Hô lớn:
- Anh ta đang ở ngay phía sau, thả anh ta vào!
Đại Trường Thu biết.
Nơi này tồn tại vô số năm qua, nhưng bọn họ không thể rời khỏi nơi này.
Cho nên.
Nhất định phải kéo người kia vào đây mới có thể tiện ra tay!
Dường như doanh câu vốn không phát hiện dị thường phía trước.
Thân hình không có chút dừng lại nào mà bay thẳng vào.
Đại Trường Thu dừng lại.
Trực tiếp cười to nói:
- Lần này, xem ngươi chạy trốn nơi đâu!
- Ai... ... Đang... ... Chạy... ...
- ... ... - Đại Trường Thu.
- Oanh!
Phía dưới, nửa phần mộ trước mặt nhất bỗng nhiên run rẩy một chút.
Ngay sau đó.
Một bóng người từ bên trong bò ra.
Bóng người mặc áo giáp cũ nát.
Lại hiển thị rõ phong cách cổ xưa và uy nghiêm.
Trên mặt.
Còn có phù chú cổ xưa đang lóe lên.
Tuy rằng không khí trên dưới quanh người trầm lặng.
Nhưng luồng uy thế này.
Lại quả nhiên có thể rung chuyển trời đất!
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
Mộ hoang nghìn dặm.
Cùng nhau bắt đầu rung động!
Rất nhiều phần mộ bắt đầu nứt ra.
Từng vị ma binh ma tướng từ trong phần mộ bò ra.
Bọn họ cười lớn.
Bọn họ gào thét.
Bọn họ ồn ào.
Không biết bao nhiêu năm qua.
Bọn họ vẫn yên ắng.
Vào thời kỳ cực kỳ lâu trước đây, ngược lại có người mắt mù thỉnh thoảng xông tới.
Nhưng mấy nghìn năm gần nhất.
Ở đây.
Đã biến thành cấm địa địa ngục!
Khó có được hôm nay.
Có thể hoạt động gân cốt một chút.
Còn có huyết thực cung phụng có thể dùng.
Đương nhiên thoải mái.
Ở trung ương nghìn dặm mộ hoang.
Có một gốc cây ngân hạnh khổng lồ, mặc dù đã héo rũ nhưng lại rất phô trương, rất có khí khái dù chết bất diệt!
Một mặt cờ lớn.
Chậm rãi trải rộng ra từ thân cây ngân hạnh.
Trên chiến kỳ cũ nát hỏng hóc.
Lờ mờ có thể thấy được hai chữ "Đông Di".
- Sa mạc Gobi mịt mờ, nhà ta gần gũi.
- Bụi bặm cuồn cuộn, huyệt ta xa tắp!
- Trời đất sáng trong, nam nhi nhiệt huyết.
- Bầu trời mênh mông, có ta cửu lê!
Áo giáp sứt mẻ.
Thân thể hư hại.
Đao thương quyển nhận.
Khí tức tử vong.
Hành khúc thê lương.
Lại hát ra một luồng khí thế khoáng đạt và nóng giận!
Phía trước nhất.
Tướng quân thân thể sứt mẻ chậm rãi đứng thẳng người.
Một cánh tay của anh ta đã không còn.
Nơi ngực đã lộ ra xương trắng lành lạnh.
Dưới tóc tai bù xù.
Lại tự có một luồng chiến ý bất khuất leng keng!
Đại Trường Thu đứng phía sau thấy một màn như vậy.
Cho dù anh ta là cái tên không còn thứ đó.
Cũng cảm thấy nhiệt huyết nam nhi trỗi dậy!
Hảo nam nhi.
Là như thế!
Sinh làm nhân kiệt, chết là quỷ hùng!
Đương nhiên.
Quan trọng nhất là.
Anh ta cảm thấy.
Dựa vào uy thế của tử âm binh.
Tất nhiên có thể giết chết tên khốn kiếp đang đuổi theo chính mình kia!
Phải biết rằng.
Trước đây khi bản thân mình nói với Địa Tạng Vương Bồ Tát rằng địa phương này có thể lợi dụng thì.
Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng chỉ lắc đầu.
Nói câu:
Hiện tại bọn họ không thể đi ra, là chuyện tốt.
Hiển nhiên.
Cái địa phương này.
Ngay cả Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng không muốn trêu chọc.
Nếu không phải không nhiều năm tháng tới nay, bọn họ đều tuân thủ lệnh cấm, không thể bước ra khỏi phương viên này nửa bước, địa ngục hôm nay sao có thể có chỗ cho bọn họ đặt chân?
Hơn một nghìn ma thần ma tướng đứng bừa bãi.
Quơ binh thương.
Hát vang hành khúc.
Khúc chiến ca này
Dường như đã hát vang từ thượng cổ thương hoang tới mãi hôm nay!
Ma thần thân thể tàn phế dưới cờ xí.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía doanh câu phía trước.
Đại Trường Thu lập tức nhảy dựng lên, huơ tay múa chân nói:
- Ông nội, chái trai ngài đã bị tên khốn kiếp này đuổi giết, cầu ông nội giúp cháu trai trút giận!
- Giết anh ta đi.
- Giết anh ta đi.
- Xem anh ta còn dám kiêu ngạo không!
Lúc trước bao nhiêu khuất nhục khi bị đuổi giết như thỏ.
Lúc này, Đại Trường Thu phát tiết toàn bộ ra ngoài.
Doanh câu đứng trên không trung.
Khóe miệng mỉm cười.
Ma thần sứt mẻ phía dưới lại khẽ ngẩng đầu lên, mắt lộ ra nghi ngờ.
Dường như.
Anh ta cảm ứng được cái gì.
Chỉ là.
Cảm ứng này.
Quá mức xa xôi.
Lại quá mức xa lạ!
Xa lạ đến mức đã mơ hồ, gần như đã quên mất.
- Đông... ... Di... ... Tướng... ... Quân... ... A... ... A
Trong giọng nói.
Mang theo khinh thường nhàn nhạt.
Cảm giác miệt thị này.
Đã lõa lồ tới không thể nghi ngờ.
Phía dưới.
Hơn một nghìn ma binh cùng nhau rống giận rít gào.
Bọn họ đang cầu chiến.
Muốn xé nát kẻ dám khinh thường bọn họ thành từng mảnh!
- Cửu Lê bộ tộc, không thể nhục!
Ma tướng trầm giọng nói.
- Ah...
Doanh câu gật đầu.
Buồn bã nói:
- Quên... ... Năm đó... ... Bị... Vương Hợi... Đuổi... Giết... Là... Ai... Thu... Lưu...... Ngươi...
Nghe vậy.
Thân thể ma tướng run lên.
Ký ức phủ đầy bụi.
Trong khoảnh khắc bị mở ra.
Trong chốc lát.
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ không dám tin.
Thời kỳ thượng cổ.
Hoàng đế và Xi Vưu đại chiến.
Xi Vưu chết trận.
Cửu Lê tan tác.
Hoàng đế yêu cầu đại tướng Vương Hợi dưới trướng lĩnh binh truy sát Cửu Lê tàn quân, ý muốn trảm thảo trừ căn!
Ma tướng bật cười lớn.
Sau đó chợt quỳ sát xuống!
Phía dưới.
Hơn một nghìn ma binh ngẩn ra.
Sau đó cũng tập thể quỳ sát xuống!
Cả nhánh quân đội.
Trong nháy mắt im lặng!
Hành khúc đình chỉ.
Ồn ào yên lặng.
Chỉ còn lại một mảnh xơ xác tiêu điều!
- Đông Di tàn quân.
- Bái kiến tướng quân!
- Bái kiến tướng quân!
- Bái kiến tướng quân!
- ... ...
Tiếng hô như sơn hô hải khiếu truyền đến.
Hiện tại.
Từ ma tướng đến ma binh, đều nhận ra người trước mắt là ai.
Năm đó.
Sau khi Xi Vưu chết trận, Cửu Lê bộ lạc tan tác, Vương Hợi lĩnh đại quân cầm thủ lệnh của hoàng đế đuổi giết Đông Di tàn quân bọn họ, hủy người, còn phải diệt kỳ thần, ý đồ tuyệt tử!
Đông Di tàn quân trốn xuống địa ngục.
Vương Hợi suất quân giết xuống địa ngục.
Lại gặp ba đào U Minh Chi Hải tràn lan cách trở.
Vương Hợi tuyên đọc chỉ lệnh của hoàng đế ngay trước mặt mọi người.
Vào năm ấy.
Hoàng đế đã là nhân chủ.
Hiệu lệnh của hắn ta.
Quỷ thần khắp bầu trời ai cũng không dám từ.
Nhưng ở chỗ sâu trong U Minh Chi Hải lại truyền đến một chữ đơn giản:
- Cút!
Vương Hợi lui binh.
- Hồi bẩm tướng quân.
- Chúng tôi vẫn tuân thủ chỉ lệnh của tướng quân năm đó.
- Từ không biết bao nhiêu năm tháng tới nay.
- Vẫn không bước ra khỏi nơi đây một bước!
Ma tướng bẩm báo xong.
Vẻ mặt nóng bỏng ngẩng đầu.
Nhìn về Châu Trạch phía trên.
Kích động run giọng nói:
- Nay tướng quân trở về.
- Chúng ta nguyện vi tướng quân đi đầu.
- Theo tướng quân trưng thu lại địa ngục!
- Nguyện vi tướng quân đi đầu!
- Nguyện vi tướng quân đi đầu!
- ... ...
Ma binh phía dưới cùng nhau la lên!
Nói xong.
Ma tướng bỗng nhiên quay đầu.
Nhìn về phía "cháu trai" đứng phía sau chính mình, cũng chính là Đại Trường Thu.
Nói thẳng:
- Mạt tướng nguyện vi tướng quân trước chém thằng chó này tế cờ!
- ... ... - Đại Trường Thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận