Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1385: Diêm Vương muốn ông chết vào canh ba (hạ) (1)

Thế nhưng ở bên chỗ anh ta, gió cũng không lớn bao nhiêu nữa là.
Người đàn ông trung niên cũng ngồi xuống, đồng thời, nhận lấy bia.
- Đến, lần thứ hai gặp mặt, tôi cạn một ly.
Người đàn ông trung niên nâng lon bia của mình lên, đụng một cái với luật sư An.
Thật ra thì.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hai người uống rượu chung.
- Lão ca à…
Luật sư An đưa tay khoác lên trên bả vai của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên khẽ cau mày.
Cũng may đây cũng không phải lần đầu tiên bị luật sư An khoác bả vai.
Ngược lại đã có thể chịu đựng hơn một chút so với lần đầu tiên.
Bất cứ chuyện gì cũng đều như vậy, lần đầu tiên luôn mang đến ấn tượng sâu đậm, sau đó thì đã được bôi trơn rồi.
- Lão ca à, thực sự đấy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, đã cảm thấy rất có duyên với anh rồi.
Trước mặt.
Lão Hầu Tử vẫn còn đang đánh nhau với Diêm Vương.
Bên này.
Luật sư An đã bắt đầu kéo quan hệ rồi.
Nhân vật nhỏ có trí tuệ của nhân vật nhỏ, nhân vật nhỏ cũng có đạo sinh tồn của nhân vật nhỏ.
Nếu như đầu của bạn vẫn luôn nhìn lên bên trên, bạn sẽ phát hiện, bất luận bạn leo lên đến cao bao nhiêu, bạn vĩnh viễn vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ.
Bạn phải cười đùa, náo loạn, ca hát, nhảy nhót ở trước mặt bọn họ.
Bạn hành động càng ngây ngốc, càng ngố, càng trêu chọc, càng bêu xấu, có kẽ người ngồi ở bên trên mới càng yên tâm với bạn hơn, mới có thể cảm thấy… bạn thú vị.
Bây giờ, rất nhiều người trong lúc viết lời tự giới thiệu về mình, thường sẽ viết thêm một câu “không thích xã giao, thích ở một mình”, sau đó luôn cảm giác bản thân rất đặc thù rất kỳ lạ, nhưng trên thực tế, những người xã giao đến xã giao đi ở bên ngoài kia, lại có bao nhiều kẻ là thật lòng muốn đi giao lưu xã giao như vậy?
- Vậy sao.
Người đàn ông trung niên lại uống thêm một hớp bia.
Dường như hồn nhiên không thèm để ý đến sự thật hiện tại pháp thân của mình đang bị một lão Hầu Tử chà đạp.
Chẳng qua là.
Tơ máu trong mắt anh ta.
Ngược lại đang chậm rãi biến mất.
- Cũng không phải sao, tôi thật sự thấy là có duyên, nếu như không phải là sợ quá đột ngột và sợ lão ca anh cảm thấy tôi với cao, tôi cũng thật sự muốn chặt đầu gà kết nghĩa với anh rồi.
- Ừ, quả thật là với cao.
- … - Luật sư An.
- Có chuyện này, lão ca à, chuyện kết bạn ấy, thế nhưng thật ra chẳng có phân biệt cao thấp sang hèn gì đó, cũng không cần quan tâm thân phận cao hay thấp gì đó, nếu không làm sao có thể kết giao bạn bè thực sự được, anh nói như vậy có đúng không chứ?
Người đàn ông trung niên đặt lon bia xuống.
Mím môi một cái.
Nói:
- Chữ ‘bằng’* này, thế nhưng thật ra là hai xâu tiền đặt song song nhau đấy.
(*chữ ‘bằng’ trong ‘bằng hữu’ (bạn bè) là


)
- … - Luật sư An.
Đột nhiên luật sư An đột nhiên cảm thấy có chút khó mà trao đổi được, nhưng anh ta vẫn tiếp tục nhắm mắt làm liều nói:
- Lão ca, thân phận của tôi là gì, anh có thể nhìn ra được sao?
- Một kẻ thân mang tội.
- Ừ, thật ra thì tôi có thể nhận ra được rằng anh đã nhìn thấu thân phận của tôi rồi.
Lời này có chút quanh co.
Người đàn ông trung niên tiêu hóa một chút.
Mới gật đầu một cái.
- Nhưng tôi chính là bội phục loại thói quen không dùng thành kiến đi nhìn người khác của lão ca đấy, đây mới thật sự là lòng dạ mà nhân vật lớn nên có, đây mới lòng dạ mà đàn ông thực sự nên có!
Trong đầu luật sư An đang nhớ lại một cái quảng cáo điện thoại di động đã từng vô cùng hot một thời, ừm, nghe nói hiện tại công ty điện thoại di động kia đã phá sản rồi.
- Rốt cuộc là anh muốn nói chuyện gì?
- Không có gì, lão ca, nếu sau này có con đường gì tạm ổn thì có thể phiếm cho tôi một tiếng, có chuyện làm ăn gì tốt hay chuyện phát tài gì đó, cũng có thể dìu dắt em trai tôi đây một phen.
- Chờ một lát nữa lão ca anh vẫn phải đi xuống sao?
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái.
- Nghề này nha, ngược lại thì tôi ở trên này, anh lên lên xuống xuống cũng bất tiện đúng không?
- Sau này có chuyện gì có thể gọi tôi.
- Không phải anh nói là, hiện tại anh chỉ làm cá nhân sao?
- Tôi làm với tư cách cá nhân, nhưng hiện tại tôi đang đi cùng với vị ông chủ kia của tôi, người tốt thì tốt, nhưng chỉ là quá cá mặn, ngược lại tôi cũng tham gia vào những chuyện khác, thời gian rảnh rỗi rất nhiều.
Đây là một đại nhân vật.
Nếu như có thể tạo quan hệ tốt.
Đối với tương lai phát triển của tiệm sách mà nói, vẫn rất quan trọng đấy.
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái:
- Được.
- Lão ca thống khoái, chờ lát nữa chúng ta lưu lại tọa độ một phen, sau này thường liên lạc, ngày lễ ngày tết tôi cũng có thể biếu tặng chút quà cho anh, đừng chê ít là được rồi, đều là một chút tâm ý của kẻ làm em trai như tôi đây.
- Ngay lúc này anh giúp tôi làm một chuyện đi.
- Chuyện gì?
Luật sư An có chút buồn cười, bản thân cúi đầu nhận làm đàn em rồi, kết quả người ta lại thật sự trực tiếp sai khiến.
Nhưng cuộc sống chính là như vậy, tại sao hiện tại tác phẩm về đề tài “Bá đạo tổng tài” lại được hoan nghênh đến như vậy?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trong cuộc sống hiện thực phần lớn mọi người đều chỉ có thể làm cháu trai…
Người đàn ông trung niên đưa tay chỉ trước mặt.
- Giúp tôi đi lên nói một câu.
- Nói?
Luật sư An sửng sốt một chút, vội nói:
- Chuyện này, chúng cứ ở bên này xem cuộc vui là được rồi, sao phải cứng rắn đi lên chịu đòn chứ, ngược lại những nhân vật lớn bên kia cũng không đặt chúng ta vào mắt.
Người đàn ông trung niên nhìn luật sư An, cười không nói.
- Được rồi…
Luật sư An hít một hơi thật sâu:
- Thôi được rồi, lão ca anh nói đi, muốn em trai tôi đây nói gì giúp anh.
- Trước tiên anh đi về phía trước đi đã, tôi cho anh biết.
- Được rồi, còn rất kỳ quái.
Luật sư An đứng lên, nắm lon bia đi về phía trước mấy bước, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông trung niên:
- Nói cái gì?
Người đàn ông trung niên giơ tay lên một phen.
Ra hiệu luật sư An tiếp tục đi về phía trước.
Luật sư An lại đi về phía trước vài chục bước, dừng lại, quay đầu, hỏi:
- Nói cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận