Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 884: Nhanh nhảy đi!

- Ôi chao! Oanh Oanh lập tức cầm khăn giấy lau chùi cho Châu Trạch.
- Được rồi, không ăn, cũng không có khẩu vị.
Uống được một nửa, còn không kịp nuốt xuống, thì từ trên mặt mình chảy ra phải đến phân nửa, tư vị này, thật là so với cuộc sống của những ông bà già không thể tự lo liệu trong viện dưỡng lão kia còn phải đáng thương hơn.
Về phần lựa chọn chèn vào thực quản này, Châu Trạch trực tiếp loại bỏ. Thật ra như vậy cũng rất thống khổ, nói khó nghe, cảm giác bản thân giống như từng con từng gà được nuôi trong sân rào, ngay cả không gian xoay người cũng không có, mỗi ngày chỉ ăn và uống sau đó trứng gà dưới người lại bị dây chuyền sản xuất thu gom tập trung lại.
Không tới lúc vạn bất đắc dĩ, anh không muốn chịu cái tội này.
- Ông chủ, nếu không, tôi dùng miệng cho anh ăn đi?
Châu Trạch lắc đầu một cái: - Đi xem bây giờ những người khác như thế nào một chút đi, trở lại nói cho tôi một chút.
- Được, ông chủ. Oanh Oanh đứng dậy, giúp Châu Trạch lại kiểm tra lại giường chiếu một hồi rồi rời khỏi phòng.
...
- Tao nói nha, sao mày lại đầu sắt như vậy?
- Mày có cái gì không nhìn ra?
- Mày cũng không phải là người, chỉ là một con khỉ, mày cứ làm con khỉ cho tốt, lúc rảnh rỗi lại ăn một chút chuối tiêu cosplay lão tổ tông của mày, cùng lắm thì chơi hầu tử trộm đào một chút. Cuộc sống như vậy không hạnh phúc sao? Không cần khiến bản thân mình phải chịu tội. Chậc chậc chậc, mày cái thứ không có lương tâm này, tao cũng đã bảy mươi tới nơi, cũng không sống khỏe được mấy năm nữa, tao còn mong chờ mày có thể đưa tiễn tao. Ngày lễ ngày tết, còn phải dựa vào mày đốt chút tiền bạc trên mộ phần tao, như vậy cũng không phí công tao nuôi dưỡng mày một lần. Nhưng mày bây giờ thì sao, ép tao người tóc bạc tiễn kẻ lông vàng sao?
Lão Đạo một bên nhỏ giọng mắng một bên lấy khăn lông ở trên đầu Hầu Tử xuống, giặt qua nước ở bên cạnh một chút, vắt nước, xếp lại một chút, lại đặt lên trên đầu Hầu Tử.
Ngay sau đó, Lão Đạo lại lấy rượu cồn ra, chà lau thân thể cho Hầu Tử.
Hầu Tử bây giờ không chỉ là vấn đề dinh dưỡng không đầy đủ, nó vẫn còn đang sốt cao không hạ, một mực cau mày nhắm hai mắt, thỉnh thoảng nhe răng trợn mắt, dáng vẻ rất khó chịu.
Nhưng Lão Đạo biết rõ, nó đây là có tâm sự, đây là mơ thấy ác mộng rồi.
Nó là Linh Hầu, trời sinh thông minh, nhưng kẻ càng thông minh một khi chui vào ngõ cụt, thì càng khó đi ra, loại hành hạ cùng tổn thương này liền càng nghiêm trọng hơn.
Người khác chẳng qua là dinh dưỡng không đầy đủ, từ từ truyền dịch dinh dưỡng vào, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, đợi cơ thể khôi phục nguyên khí rồi, thì gần như đều tốt, nhưng không ngờ chính là con khỉ phế nhà mình.
- Mày nhìn thoáng chút mà nói, mày nhìn thoáng một chút mà nói đi, cũng đã sống được mấy đời khỉ rồi, đều chưa nhìn thấu bằng người trẻ tuổi như tao đây, chẳng lẽ mày sống mấy đời đều sống tới trên mông sao?
Lão Đạo than thở xong, nhưng tình trạng của Hầu Tử còn chưa tốt.
Lúc này, điện thoại di động của Lão Đạo reo, lão nhìn nhắc nhở cuộc gọi điện thoại một chút, phát hiện là số điện thoại ở Thông Thành, phía trên cũng không có chú thích tên.
- A lô. Lão Đạo nghe điện thoại.
- Ông nội Lục, là cháu nha.
- A, cậu là?
Lão Đạo thật sự vẫn không nghĩ ra được cậu ta là ai, mở loa ngoài điện thoại đi động, sau đó kiểm tra ghi chép nói chuyện điện thoại của mình một hồi, cái số này là lần thứ hai gọi điện thoại cho lão, lần trước gọi điện thoại đến, là một năm trước.
Có điều gọi lão là ông nội, Lão Đạo đại khái cũng có thể đoán ra được một ít.
Chính lão lại không con cái, tự nhiên không thể nào có đời cháu gì đó rồi, rất nhiều đứa trẻ được lão tài trợ đều sẽ gọi lão là ông nội.
- Ông nội Lục, cháu à, cháu là tiểu Quang nha, ông nội Lục không nhớ cháu sao?
Tiểu Quang? Cái nồi gì? Làm sao mà lão một chút cũng không nhớ nổi?
- A, hóa ra là tiểu Quang nha, sao ông nội có thể không nhớ cháu được.
- Ông nội Lục, cháu bây giờ không muốn sống.
- Há, vậy thì không sống là được rồi! Cái gì, cháu bé, cháu đừng làm chuyện ngu xuẩn, đừng làm chuyện ngu xuẩn chứ!
- Ông nội, bây giờ cháu rất mê mang, thực sự rất mê mang, bây giờ cháu đang đứng ở trên sân thượng của tòa nhà cao tầng trong trường học, cháu muốn nhảy xuống.
- Cháu ngoan à, ngàn vạn lần chớ nghĩ không thông nha, sinh mệnh đến được không dễ dàng, cháu không được phụ lòng cha mẹ cháu chứ.
- Ông nội, lúc đầu sở dĩ cháu báo danh đến đại học Thông Thành, chính là nghĩ có thể ở gần người một chút, muốn báo đáp việc người tài trợ từ trước đến nay. Nhưng bây giờ cháu phát hiện, xã hội này thực sự rất không công bằng, không, thật sự là không có chút công bằng nào. Nhà cháu nghèo, nhưng cháu cũng là người, cháu cũng có tôn nghiêm của riêng mình, cũng có nhân cách của chính mình, cháu cho là sau khi cháu thi đậu đại học tất cả đều sẽ được thay đổi, nhưng cho tới hôm nay cháu mới phát hiện, hóa ra tất cả đều không có biện pháp thay đổi, tất cả đều đã sớm được định đoạt.
- Cháu ngoan, rốt cuộc cháu đã gặp phải chuyện gì? Cháu đừng làm ông sợ.
- Ông nội, cháu muốn gặp ông một lần cuối cùng, ông có thể đến không?
Lão Đạo cầm điện thoại di động nhìn con khỉ còn đang hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường một chút, do dự một chút, nói: - Cháu ngoan, bây giờ ông nội có việc gấp, tạm thời không đi được, cháu có chuyện gì, cháu nói thẳng đi.
- Xem ra, cháu đúng là một người không quan trọng, là một người bị bỏ rơi rồi, ha ha...
Giọng nói ở phía bên kia điện thoại di động, lộ ra rất tuyệt vọng cùng thê lương.
Lão Đạo xoa xoa mũi, thả điện thoại di động ở bên canh vừa nói chuyện, vừa tiếp tục chà lau thân thể cho khỉ phế của mình.
Thân thể khỉ phế bỗng nhiên run rẩy, chuyện này cùng làm cho Lão Đạo bị dọa sợ, lập tức lo lắng mà nhìn, vuốt ve đầu của nó, trong lúc nhất thời ngay cả tình huống bên kia điện thoại di động cũng bất chấp.
Tựa hồ là phía bên kia điện thoại di động cũng là chờ đợi hồi lâu, thấy không có tin tức, đầu kia điện thoại mở miệng đạo: - Ông nội, người vẫn còn ở chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận