Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 778: Đốt trọi cá mặn! (1)

Luật sư An nằm trên đất, vẻ mặt rất thống khổ, chỉ cảm thấy đầu mình mới bị hai tên to con cầm búa hung hăng nện vài cái, lại bị mười mấy bà cô đi qua tát cho vô số bàn tay!
Mà Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh lại che ngực quỳ rạp trên đất, chỗ tai mắt mũi miệng đều tràn ra máu tươi màu đen, vô cùng thê thảm. Đây là hải thần đã rút lực lượng đi khỏi trên người anh, nếu như lúc này trên người anh còn trải rộng yêu khí, tổn thương sẽ còn lớn hơn!
Vả lại rất có thể dẫn đến hải thần ở bên kia cũng cùng bị sét đánh!
Trên giường trong khách sạn.
Đầu tiên Oanh Oanh cảm nhận được Phật môn cấm chế mà hòa thượng chốc đầu mới vừa hạ xuống trong cơ thể mình đã bị tiêu trừ trong phút chốc.
Nhưng không đợi cô lập tức đứng dậy đi giúp ông chủ nhà mình.
Cũng cảm giác được một luồng thiên uy xán lạn xuất hiện.
Oanh Oanh lập tức cực kỳ thống khổ ôm đầu mình ngồi thụp xuống, biểu cảm cũng cực kỳ thống khổ.
Dưới trời cao.
Chúng sinh bình đẳng.
Sấm sét bừng bừng.
Tai họa tiêu tán!
Vài thập niên trước, con người đã đi lên mặt trăng.
Mỗi ngày, không biết bao nhiêu máy bay dân dụng quân dụng gào thét trong không trung các nơi trên thế giới.
Dường như mọi người đã sớm cho rằng mình đã chinh phục được bầu trời.
Trên mặt trăng không có cung Quảng Hàn.
Trên đám mây cũng không có Nam Thiên môn.
Nhưng mà.
Không biết mũi khoan của con người đã sớm xuyên xuống dưới nền đất bao sâu rồi.
Không phải cũng không hề phát hiện ra dấu vết tồn tại của “Địa ngục” sao?
Chỉ có điều.
Địa ngục thật sự tồn tại, âm ty cũng thật sự tồn tại.
Rất có thể.
Trời mà bạn nhìn không phải là trời, đất dưới chân bạn cũng không phải là đất chân chính.
Trên trời cao, rốt cuộc có đôi mắt vẫn luôn quan sát tất cả hay không?
Ngẩng đầu ba thước.
Thật sự có tiên hay không?
Mọi người đương thời tin tưởng khoa học vững chắc không thể nghi ngờ, chẳng phải giống như người cổ đại tin tưởng thần học vững chắc không thể nghi ngờ sao?
Mấy vấn đề này.
Vẫn nên để cho các nhà khoa học và nhà thần học đi chậm rãi thăm dò đi.
Ít nhất.
Trước mắt người của hiệu sách này không có tâm tư đi suy xét những đồ chơi này.
Một tia sét nho nhỏ.
Tuy rằng trước đó đã diễn trò làm nền thật lâu.
Tốc độ bắn xuống cũng cực nhanh.
Nhưng ảnh hưởng mang đến vẫn còn quá khủng bố.
Cho dù mục tiêu của sấm sét không phải là bọn họ, nhưng mọi người vẫn bị tai họa, bị thiên uy mênh mông này “Tẩy rửa” một lần.
Luật sư An cảm giác cả người mình đều đã bị “Tinh lọc”.
- Má nó, về sau có tên đần độn nào diễn trò nói đi Tây Tạng tinh lọc tâm linh ông đây sẽ vả vào mồm kẻ đó!
- Muốn tinh lọc tâm linh còn không đơn giản sao?
- Trời nổi dông tự mình chạy lên sân thượng cầm cột sắt, bảo đảm có thể tinh lọc đến không cần không muốn nữa.
“Bốp bốp bốp!”
Luật sư An lại không ngừng vỗ mặt mình, ép mình tỉnh táo một chút.
Tuy rằng trên người không có vết thương rõ ràng gì.
Nhưng cả người đều rất khó chịu.
Lại cúi đầu.
Xoay người.
Đỡ Hứa Thanh Lãng lên.
Tai mắt mũi miệng lão Hứa đều trào ra máu tươi, gương mặt trắng bệch làm cho người ta có cảm giác nhìn thấy “Hồng nhan bạc mệnh”.
“Phịch!”
Một tiếng trầm đục truyền đến.
Luật sư An phát hoảng.
Nhìn sang bên kia.
Phát hiện Oanh Oanh lại nhảy thẳng từ trên lầu xuống, rơi vào vườn hoa.
Nhưng trạng thái của Oanh Oanh cũng rất kém, sau khi rơi xuống đứng lên lại trong phút chốc không thể đứng thẳng lên luôn, chỉ có thể hai chân khom khom miễn cưỡng chống lên.
- A, đúng rồi, má nó! Ông chủ!
Thấy Oanh Oanh liều mạng như vậy.
Luật sư An lập tức hiểu ra.
Mẹ nó chứ.
Sao mình lại quên mất ông chủ!
Phải biết rằng, khi sét đánh xuống, ông chủ đang rất gần hòa thượng kia, nếu như ông chủ cũng bị đánh chết.
An Bất Khởi anh còn chơi cái rắm!
Luật sư An lập tức buông tay.
“Phịch phịch” một tiếng.
Hứa Thanh Lãng vốn được anh đỡ lấy đã nặng nề ngã trên đất.
Nhưng luật sư An lại không hề quay đầu lại, cứ thế thất tha thất thểu đi lên đường cái.
Anh thấy trước hết.
Là một đống bụi.
Rất sạch sẽ, rất trong sáng, thậm chí có thể nói là bụi làm cho người ta cảm thấy thoải mái và hoàn mỹ.
Những từ hình dung này dường như rất khó dính dáng gì được đến “Bụi”, nhưng đây đúng là sự thật.
Cái gì gọi là phép màu thiên đường?
Đánh sét xuống chém người thành bụi lại có hơi thở giàu tính nghệ thuật!
Cũng may.
Trong tầm mắt luật sư An.
Còn nhìn thấy một khối than đen hình người.
Bằng không anh sẽ phải lập tức quỳ xuống đất mà khóc lớn với đống bụi trước mặt.
Không phải khóc thay ông chủ.
Mà khóc cho vận mệnh bi thảm nhấp nhô của anh.
Luật sư An đi đến trước mặt khối than đen hình người, lập tức ngồi chồm hổm xuống.
Quần áo trên người ông chủ đã bị đốt trụi, cũng may bởi vì lúc trước đánh nhau, cho nên quần áo trên người ông chủ đã bị tàn phá đến không còn thừa lại bao nhiêu, phần còn sót lại bị đốt trụi dính trên người, tổn thương không phải rất lớn.
Quan trọng nhất là.
Làn da trên người ông chủ, hoàn toàn tối đen.
Giống như cục than bị máy nướng bánh hỏng nướng ra.
So sánh với tình huống cả vật thể cháy đen này.
Thiếu một cánh tay ngược lại không hề chói mắt.
- Ông chủ? Ông chủ?
Luật sư An không dám giơ tay chạm vào Châu Trạch.
Anh sợ mình thoáng dùng thêm chút sức, ông chủ sẽ tan xương ngay trước mặt mình.
Giống như khi ăn cá nướng ở quán nhậu đồ nướng chợ đêm.
Cầm đũa trộn một lúc.
Xương thịt rời ra.
- Ông chủ! Ông chủ!
Oanh Oanh cuối cùng khó nhọc đến đây, ngã sấp xuống bên người Châu Trạch, nhưng vẫn tỏ vẻ khẩn trương lo lắng nhìn “Cục than đen” trước mặt.
- Âm ty có trật tự!
Luật sư An lập tức làm ấn.
Đầu ngón tay lóe lên sáng bóng nhàn nhạt.
Quét qua đầu Châu Trạch.
Sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống!
Má nó chứ.
Không cảm ứng được linh hồn!
Thân thể hủy rồi thì hủy đi, tuy rằng giá trị thân thể vô cùng to lớn, nhất là thân thể này của ông chủ càng cực kỳ quý giá, tương đương với món đồ cao cấp vất vả luyện ra được.
Nhưng chỉ cần linh hồn còn đây, cùng lắm thì lại luyện lại từ đầu, nhưng nếu như linh hồn không còn, vậy mất tiêu luôn rồi!
- Sao vậy sao vậy?
Oanh Oanh nhìn luật sư An lo lắng hỏi.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Luật sư An lắc đầu, nói:
- Chúng ta đưa ông chủ dời khỏi đây trước, Oanh Oanh, cô tìm cáng đi, hoặc tìm ván giường đến đây.
Ông chủ như vậy.
Không thể cõng lên được, anh cũng không dám chơi vậy.
Nhìn tư thế này.
Ông chủ đã bị nướng đến trong khét ngoài sống.
Luật sư An thật sự lo lắng lỡ tay một cái sẽ hủy diệt thân thể của ông chủ rồi.
Ít nhất.
Ít nhất.
Ít nhất.
Ít nhất tuy rằng hiện giờ đen thì đen.
Nhưng nhìn vẫn là hình người đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận