Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 767: Xoay lại nhảy ra tôi nhắm hai mắt

Tin cái gì cũng không bằng tin bản thân, hiện giờ bản thân không tin Phật, mới xem như thoát khỏi nhà giam, được quay về tự nhiên chân chính!
Là lạc lối? Là đường tà đạo?
Thị phi thiện ác.
Có liên quan gì tới mình đâu?
Vừa nghĩ đến đây.
Chút tạp niệm và cố kỵ còn sót lại nơi đáy lòng đều đã bị gột rửa không còn.
- A a a a a!!!!!!!
Hòa thượng chốc đầu ngửa mặt lên trời gào lên.
- A di đà Phật! Ha ha ha ha, tao a di đà Phật mày!!!!
... ... ...
Dưới chân núi.
Phùng Tứ Nhi ngẩng đầu.
Mây đen trên trời nồng đậm đến giống như muốn hóa thành mực nước đổ xuống dưới.
Khí tức đè nén kia có thể nói che trời phủ đất.
- Xảy ra vấn đề?
Phùng Tứ Nhi nhanh chóng xoay người xuống ngựa.
Bắt đầu chạy nhanh lên núi.
Anh chạy rất nhanh.
Bước đi như bay.
Làn váy phụ nữ đang không ngừng tung bay.
Giống như đang nở rộ kiều diễm nơi rừng núi.
- Thúy Hoa nhi, giúp tôi bổ sung thể lực!
Một tầng sáng màu trắng ngà nhàn nhạt bắt đầu bao trùm lên trên người Phùng Tứ.
Khí lực của Phùng Tứ giống như vô cùng vô tận.
Không hề bị cản trở chạy lên trên núi!
... ...
“Rắc!”
Xiềng xích hỏng mất.
Xiềng xích giống như bị mục cuối cùng bị phá vỡ hoàn toàn.
Hòa thượng chốc đầu thả lỏng hai tay.
Khom lưng.
Trên mặt.
Là vẻ bình tĩnh.
“Vù vù... ... vù vù... ...”
“Vù vù... ... vù vù... ...”
Gió lạnh khủng bố bắt đầu quét từ trong cửa ra.
Đâm vào trong cơ thể con người.
Khiến cho người ta lạnh lẽo, giống như rơi vào nơi hoang vu trong mùa đông khắc nghiệt.
Mà trên trời.
Trong tầng mây nồng đậm lại bắt đầu nổi lên sấm chớp.
Trời xanh có mắt, hiểu rõ tất cả.
Sấm sét sắp đánh xuống tẩy rửa nhân gian!
Hang quỷ hiện thế, nơi bị phong ấn mấy trăm năm nhưng lại không khiến vong hồn trong đó mất đi sạch nguyên khí, ngược lại dùng một phương thức giống như nuôi cổ, khiến đám quỷ vật trong đó trở nên hung hãn hơn!
Cũng bởi vậy.
Dẫn tới phản ứng trên trời cao!
Nếu như sấm sét đánh xuống.
Quỷ vật trong hang quỷ, ngoài chín thành sẽ lập tức hóa thành cát bụi.
Nhưng kể cả còn một thành may mắn vẫn còn tồn tại đi ra ngoài, cũng tuyệt đối là một trận tai họa đối với dân chúng bốn phương.
Hang quỷ này vốn bị kích thích bởi mấy vạn quân hồn ở biên giới mấy ngày trước.
Cộng thêm Mộc Thừa Ân vốn có thể dựa vào thân thể cương thi củng cố phong ấn đã bị giết vì tính kế Châu Trạch.
Khiến cho cục diện cuối cùng rớt xuống tận cùng.
Phùng Tứ đã tìm đọc tư liệu quỷ sai, tự nhiên biết có chuyện này, vốn dựa theo kế hoạch, giết Mộc Thừa Ân rồi lại tự mình đi một chuyến đến củng cố phong ấn là được.
Ai biết người tính không bằng trời định.
Một hòa thượng đi bộ từ Thông Thành đến Lệ Giang.
Đã phá tan tầng cửa sổ này trước.
Mở ra cái hộp Pandora.
- Ngã Phật từ bi!
Hòa thượng chốc đầu khoanh chân mà ngồi.
Mắt hiện từ bi.
Nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bừa bãi cao ngạo lạnh nhạt.
Lúc này trầm giọng nói:
- Nếu không muốn bị sét đánh chết, hãy tiến vào trong cơ thể bần tăng đi.
Độ người, độ quỷ.
Độ mình!
Trong lúc nhất thời.
Từng luồng gió lạnh quét tới, xông vào trong cơ thể hòa thượng chốc đầu, thân thể hòa thượng chốc đầu không ngừng run rẩy, nhưng hơi thở của ông ta lại không ngừng kéo lên.
Sấm sét trên trời đã càng rõ ràng, bất cứ lúc nào đều có thể đánh xuống.
Nhưng mà.
Hòa thượng chốc đầu lại giơ hai tay ra.
Miệng niệm tâm kinh.
Quỷ khí vốn nồng đậm bốn phía dường như đều bị tản ra hơn phân nửa trong một khắc này, hòa thượng chốc đầu đứng lên, trên thân thể lại không biến hóa nhiều, nhưng chỗ mi tâm của ông vốn là màu vàng u ám, lúc này đã chuyển thành một ấn ký màu đen.
Chỗ sâu trong đôi mắt cũng không còn vẻ từ bi mà hoàn toàn là lạnh lẽo.
Ông là người có nghị lực lớn, tự nhiên không bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng khẳng định không thể không bị ảnh hưởng.
- Ông là ai
Một giọng nói truyền đến từ sau lưng.
Hòa thượng chốc đầu quay đầu lại.
Nhìn về phía Phùng Tứ đã tới chậm một bước.
Hai tay chắp thành hình chữ thập.
- A di đà Phật, thí chủ, bần tăng đã quét sạch sẽ nơi này.
Ánh mắt của Phùng Tứ rơi lên trên bộ hài cốt trong đá vụn kia, mơ hồ có thể thấy được áo cà sa cũ nát phía dưới.
Người trước mắt, tuy rằng nhìn dáng vẻ như hòa thượng.
Nhưng mang đến cho người ta cảm giác.
Đây không phải là cao tăng gì.
Càng giống một quỷ tu!
- Ông nuốt hết bọn họ?
Phùng Tứ cuối cùng hiểu rõ.
- Chúng sinh có linh, quỷ cũng có linh, mặc dù thiên đạo không tha, nhưng bần tăng có lòng từ bi, tự nhiên nên che chở một hai.
- Ngươi định làm gì?
Chỗ tay phải của Phùng Tứ, roi da đã nắm trong tay.
- Bần tăng còn một đường trần duyên trong thế tục chưa xong, ngày xưa có một thí chủ, có ơn giúp bần tăng ngộ ra.
- Hiện giờ mới khiến bần tăng hoàn toàn ngộ ra.
- Nhân quả tuần hoàn, đều có đạo lý, bần tăng định đi tìm anh ta, kết thúc nhân quả này.
- Lại cùng anh ta bàn về Phật.
- Lúc trước tôi đây sai lầm rồi, bần tăng muốn nhìn thử xem, hiện giờ tôi đây đã làm đúng hay chưa.
Nói xong, hòa thượng chốc đầu lại thật thành khẩn tiếp tục nói:
- Còn nữa, trong cơ thể của bần đạo đều là người đáng thương, bị phong ấn lâu như vậy, dù sao cũng phải tìm chỗ ăn no nê.
- Người lấy thú vật làm thức ăn, quỷ lấy huyết thực làm thức ăn, tất cả đều nhìn cơ duyên thôi.
- Làm càn, ngươi dám mặc cho quỷ làm ác!
Phùng Tứ quát lớn.
Thật ra.
Lúc trước anh cũng từng dưới thiết kế che giấu.
Thả quỷ ngọc ra hút huyết thực tẩm bổ.
Nhưng chuyện ngày hôm nay, xem như anh lấy công sai âm ty hoàn dương kết thúc, nếu như để cho tên hòa thượng chốc đầu thật sự thả quỷ làm ác, về nguyên tắc, là Phùng Tứ anh thất trách!
Giết quỷ sai địa phương có thể củng cố phong ấn.
Khiến ác quỷ ra khỏi lồng giam làm hại nhân gian.
Tội này.
Thật sự không nhỏ!
- A di đà Phật, gặp được là duyên, thí chủ, xin ngài tránh ra.
Hòa thượng chốc đầu mở miệng nói.
- Yêu tăng!
Phùng Tứ lật cổ tay, roi da giống như hóa thành giao long bắn ra!
Hai mắt hòa thượng chốc đầu lộ ra ánh sáng màu đen.
Hé miệng.
Hàm răng vốn trắng tinh thậm chí có hơi thở màu đen đang lưu chuyển.
Giơ tay.
“Bốp!”
Đón được roi da!
Vẫy tay.
“Bốp!”
Phùng Tứ chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình tê dại.
Một vết máu xuất hiện.
Còn roi da của mình lại bị yêu tăng kia cướp đi.
Thân hình hòa thượng chốc đầu lóe lên.
Xuất hiện ngay trước mặt Phùng Tứ.
Hiện giờ trong cơ thể ông thu nạp vong hồn trong hang quỷ.
Chính là lúc hơi thở mạnh nhất.
Còn mạnh hơn thời kỳ tột đỉnh trước kia của mình rất nhiều.
- A di đà Phật!
Hòa thượng lại một lần nữa niệm tụng Phật hiệu.
Đồng thời.
Tay cũng thò ra.
Phùng Tứ phản ứng rất nhanh, một cánh tay giơ lên, nhưng khi khuỷu tay của mình va chạm với bàn tay của hòa thượng, Phùng Tứ chỉ cảm thấy cánh tay trái của mình đã truyền đến một tiếng nứt giòn.
Rồi sau đó.
Cả người bên trái mình truyền đến một lực đạo khủng bố.
“Phịch!”
Phùng Tứ bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng lúc rơi xuống đất.
Thân hình lại cuộn tròn lại.
Ổn định rơi xuống đất.
Nhưng mà, cả cánh tay trái đã bị phế bỏ.
- Tứ gia, em cần thời gian rất lâu mới khôi phục thân thể đó!
Thân thể khôi phục tự nhiên đơn giản hơn linh hồn khôi phục, nhưng Thúy Hoa càng am hiểu hơn chính là khôi phục linh hồn, mà không phải thân thể.
Cũng bởi vậy.
Một cánh tay bị phế đã có ảnh hưởng rất lớn đối với Phùng Tứ lúc này.
Hòa thượng chốc đầu vẫy vẫy tay.
Giống như có phần không vừa ý với hiệu quả của một đòn này.
Kém đến.
Thật sự quá xa.
Ban đầu ở Từ Châu.
Người kia.
Quất một phát lên trên người mình.
Đánh bay đi ra ngoài.
Không chỉ có thân thể của mình.
Kể cả dũng khí, can đảm, thậm chí tín ngưỡng đều bị cùng đánh bay ra ngoài.
Chênh lệch.
Vẫn khá lớn.
Hòa thượng chốc đầu nghĩ lại.
Nhưng ông không sợ chênh lệch.
Không phải lần trước người kia cũng không chụp chết ông sao.
Tuy rằng ông biết người kia vì lười phản ứng đến ông mới khiến cho mình may mắn nhặt được cái mạng về, nhưng người đã “Chết” một lần rồi, sao sẽ sợ hãi thêm một lần nữa chứ?
Đã sớm sáng tỏ, có chết cũng cam!
- Âm dương chia lìa, nhân quỷ xa cách, phong, cố, xá!
Mười ngón tay của Phùng Tứ bắn ra từng trận gió, lấy vị trí của hòa thượng chốc đầu làm tâm, trực tiếp xây ra một kết giới, có ý đồ vây kín hòa thượng chốc đầu vào trong đó!
Lập tức.
Một màn sáng màu tím hoàn toàn bao hòa thượng chốc đầu lại.
Phùng Tứ nắm chặt thời gian, móng tay đâm rách ngón trỏ của mình, tiến hành vẽ bùa trên vùng đất lạnh.
Đây không phải xin cầu viện âm ty, bởi vì anh rõ ràng cho dù hiện giờ cầu viện âm ty, đợi đến khi cứu viện đến đây thì rau cúc vàng đã nguội, cho nên anh đang cảnh báo trời cao!
Bởi vì thân phận cao tăng Phật môn của hòa thượng chốc đầu.
Khiến những vong hồn trong hang quỷ này bị nuốt rồi sẽ có thể lừa dối, tránh được tra xét của trời cao.
Hiện giờ Phùng Tứ phải làm chính là phá rách ngụy trang của ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận