Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 979: Đập ông ta! (2)

Dù sao, ông lão mũi đỏ đó, người mà năm đó là theo chân quân Nhiếp gia cùng nhau trải qua Niệp quân, trận chiến Trung - Pháp, trận chiến Giáp Ngọ, biến Canh Tý,
(*Niệm quân hoặc Niệp quân (1853-1868) lực lượng vũ trang của nông dân hoạt động ở sông Dương Tử, phía bắc An Huy và phía bắc các tỉnh Giang Tô, Sơn Đông, Hà Nam, chống lại chính quyền nhà Thanh, mặc dù không thành công nhưng đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng về kinh tế và mạng người, dẫn đến sự sụp đổ của triều Thanh sau này)
Là kẻ bò ra từ trong đống người chết.
Cho dù là đã chết, cũng là do sau đó, lúc làm tuần cảnh chết ở dưới họng súng của thổ phỉ, sau khi đi xuống dưới đất cũng đã một đường chịu đựng mọi khó khăn gian khổ, có thể làm được tới tuần sứ, mặc dù cũng vẫn sẽ có người còn ưu tú hơn, nhưng ông ta tuyệt đối không phải phế vật.
Nhưng mà.
Cũng không biết phải làm thế nào.
Ông lão thở dài, nhìn cái cổ bày ra không chút phòng bị của kẻ lỗ mãng bên dưới này, không hạ thủ được.
Chính bản thân ông ta cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ cảm giác cái móng heo lớn ở dưới người mình này.
Mềm mềm.
Không nỡ đâm xuống chút nào.
Luật sư An lại sợ hết hồn.
Lại nói thêm.
Nếu như lão Trương trực tiếp bị giết trong nháy mắt.
Sau này anh ấy cũng không còn mặt mũi lăn lộn ở trong tiệm sách nữa nha.
Ngay sau đó.
Trên bạch cốt thủ của anh ấy xuất hiện một đám khói mù màu đỏ, hóa thành một sợi dây thừng, trực tiếp bò đến trên người lão già mũi đỏ, sau đó dùng sức kéo một cái!
Ông lão mũi đỏ còn đang do dự.
Bị luật sư An thừa cơ hội đánh lén.
Cả người ngã xuống.
Không ngừng bị kéo lê trên đất.
Ông ta chỉ bất ngờ nhưng không hoảng hốt, trực tiếp tức giận mắng:
- An Bất Khởi, anh còn muốn giống như lúc trước sao?
Vừa dứt lời.
Vị trí ngực của lão già xuất hiện một đóa hoa sen màu đen.
Đóa hoa sen xuất hiện mang theo ngọn lửa màu đen chập chờn.
Trực tiếp vọt về phía luật sư An.
Ngọn lửa trên đóa hoa sen kia, có thể đốt diệt linh hồn!
- Ông chủ aish ~~~
Tương tự, luật sư An cũng chỉ giật mình nhưng không hoảng hốt!
Con mẹ nó chứ.
Mỗi một người đều coi anh ta là con gà rơi xuống nước à....
Hiện tại cái gì lão tử cũng có thể thiếu.
Chỉ không thiếu bắp đùi!
Đến đi nha.
Cho ông tức chết, cho ông tức chết, tức chết ông luôn đi!
Châu Trạch bước ngang qua một bước, năm móng tay quét về phía trước, đóa hoa sen trực tiếp héo tàn, ngọn lửa màu đen lại đang thiêu đốt ở trên đầu ngón tay, ý đồ muốn cháy lan lên, một đường thiêu hủy linh hồn của anh, lại bị sát khí của anh trực tiếp ngăn trở, chẳng qua là chỉ ngưng tụ ở đầu ngón tay, từ xa xa nhìn qua, giống như là năm ngọn lửa quỷ nho nhỏ đang nhảy múa ở trên đầu ngón tay mà thôi.
Đầu ngón tay đặt ở trước mặt.
Nhìn quỷ hỏa chập chờn.
Châu Trạch có chút nghiêng đầu, thưởng thức một chút.
Sau đó thổi một hơi lên trên đầu ngón tay:
- Phù.
Ngọn lửa.
Cứ như vậy mà tàn lụi.
Mà móng tay của Châu Trạch, lại không bị thương chút nào.
Ông lão hoàn toàn kinh ngạc, lầm bầm:
- Đây rốt cuộc là thể chất cương thi quỷ quái gì!
- Cương thi thông thường, căn bản không thể nào làm được đến mức này!
Luật sư An lại tăng thêm chút sức.
Lão già bị kéo đến trước chân của anh ấy.
Một chân của anh ấy giẫm ở trên ngực của lão già.
Cười ha ha mắng to:
- Ha ha, còn tưởng là lúc trước sao?
...
Luật sư An cảm giác bây giờ anh ấy cười lên chắc chắn sẽ rất giống một nhân vật phản diện.
Đặt ở trong phim điện ảnh phim truyền hình thì chính là thuộc loại không ai bì nổi đến mức nào, phách lối đến mức nào nha.
Mặc dù đến cuối cùng, chắc chắn cũng sẽ bị nhân vật chính đầy chính nghĩa bùng cháy tiểu vũ trụ làm cho bay màu.
Nhưng với anh ấy, không thành vấn đề, nếu như phim điện ảnh giống với thực tế mà nói, có ai sẽ đi xem phim chứ?
Hôm nay, An Bất Khởi anh ấy nên phách lối thì phách lối, dù sao từ ngày rơi xuống cho đến hiện tại, muốn ngày mai phản công địa ngục ngay, không quá thực tế, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc hiện tại anh dành thời gian thu một chút lợi tức trước.
Phú quý không về quê, như Cẩm Y Dạ Hành, được nhờ nha.
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống, khóe mắt liếc qua nhìn đến ông lão mũi đỏ vẫn bị luật sư An giẫm ở dưới kia.
Đắc ý thì đắc ý.
Nghĩ lại lúc đó mới vào nghề này.
Một tiểu loli cũng có thể chèn ép anh đến sít sao, thậm chí còn định ngược lại một cái “thời hạn tử vong” cho anh, chơi đến mức hủy luôn kế hoạch đó.
Nhưng chớp mắt một cái, đã trôi qua hai năm rồi, anh cũng có thể bắt đầu bắt một tuần sứ mà gần như không có chuyện gì rồi.
Con người đúng là một giống loài rất thích hồi tưởng, nhưng con người đều theo thói quen mà thay đổi hồi ức thành vô cùng tốt đẹp, thật ra thì đây cũng là một loại say mê bản thân và tự ám thị bản thân, dựa vào quá trình này, đạt được một loại cảm giác thỏa mãn và tự hài lòng với bản thân.
Ví dụ như thế này: lúc tôi vừa rời quê hương là hai bàn tay trắng, phấn đấu cho tới bây giờ, rốt cuộc trở thành một kẻ nợ nần chồng chất.
Loại quá trình này.
Có lẽ sẽ không có bao nhiêu người đồng ý hồi tưởng lại.
Dường như lão Trương không thể nhìn ra hiện tại ông chủ nhà mình đang ở lâm vào trong một loại trạng thái “bản thân cảm thấy rất tốt đẹp”.
Trực tiếp lên tiếng phá vỡ không khí.
Nói:
- Ông chủ, xử lý người này như thế nào đây?
Châu Trạch trừng mắt, bĩu môi.
Ý nghĩa rất đơn giản.
Chuyện xử lý như thế nào thuộc về sắp xếp của luật sư An, dù sao cũng là kẻ thù của anh ấy, xử lý như thế nào mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất nhưng lại tránh được phiền toái có khả năng sẽ phát sinh sau này, đương nhiên do anh ấy đưa ra quyết định.
Anh phí sức lo chuyện bao đồng làm gì?
Lão Trương gãi đầu một cái, anh ấy cũng không biết tại sao bản thân lại quan tâm đến vấn đề này, nhưng cũng không hiểu đến cùng là bị cái gì ám, lúc nhìn thấy ông lão mũi đỏ nằm trên mặt đất giống như một khối thịt chuẩn bị bị đem đi nấu, trong lòng chợt có chút không đành.
Đó dường như không phải là bùng nổ tấm lòng đồng cảm gì đó, chỉ là, không giải thích được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận