Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1680: Trúng độc (1)

Sau đó, ở bên dưới đương nhiên lại là một vùng kinh hoàng, quần chúng vây xem chụp hình, đám bác sĩ y tá lập tức xông ra nhấc người đàn ông bị thương ở chân kia vào tiến hàng cấp cứu.
Ở trong mắt người chơi, bất luận AI* có thông minh hơn nữa, có nhân tính hóa hơn nữa, cuối cùng cũng không cách nào xóa được sự khô khan và cứng nhắc trên bản chất của chúng, cứ so với toàn thể trên dưới bệnh viện hiện tại, bọn họ lại chưa từng hoài nghi đây đã là lần thứ bao nhiêu bệnh nhân này cần tới sự cứu chữa?
(AI: trí thông minh nhân tạo)
Có thể suy ra, chỉ cần không xuất hiện tình huống quá mức ngoài tầm kiểm soát, Châu Trạch, lão đạo, thêm nhóm hai người Bồ tát, cho dù một ngày bọn họ có phải vào phòng cấp cứu mười lần để cứu chữa, đều sẽ không gây ra bất kì sự hoài nghi nào với các bên liên quan.
Châu Trạch gẫy lên tàn thuốc, có chút tiếc nuối, trẻ con bây giờ đấy à, học không giỏi, chỉ biết chơi game mà thôi.
Tại sao không chơi dao chứ?
Rất có chí khí dương cương của con trai mà!
Máy chơi game nặng thì nặng, rơi xuống cũng đã mở hộp sọ cho người đàn ông bị thương ở chân kia rồi, nhưng cũng không cách nào xác nhận được 100% rằng sự cứu chữa của bọn họ sẽ không có hiệu quả, nếu như vừa rồi, thứ mà mấy đứa nhỏ ở cách vách tranh cướp là dao.
Thì trò chơi cũng đã kết thúc rồi.
Đi trở về mép giường, dập tắt tàn thuốc vào trong chiếc cốc giấy dùng một lần.
Sau đó nằm ở trên giường.
Thành thật mà nói.
Lúc trước khi ở trong tiệm sách.
Mỗi ngày của Châu Trạch, thật ra thì phần lớn thời gian đều nằm ở trên ghế sô pha phơi nắng xem báo.
Tuy nói hiện tại cũng tương tự như vậy, nằm ở trên giường bệnh phơi nắng một chút, chơi điện thoại di động một chút, về phần báo mà nói, cũng rất dễ mua được.
Nhưng bởi vì không có loại không khí giống như ở trong tiệm sách, cho nên càng giống với đang ngồi tù hơn.
Giống như việc tất cả mọi người đều mở DiDi*.
(*1 ứng dụng gọi taxi ở TQ)
Một bên thì nhận đơn suốt cả ngày lẫn đêm đều nhận để trả tiền thế chấp.
Một bên chỉ đơn thuần là ở trong biệt thự rất cô đơn nên đi ra ngoài nhận đơn muốn tìm người trò chuyện một chút.
Chuyện này có thể như nhau được sao?
Bởi vì lo lắng sẽ vô tình gặp phải lần nữa, cho nên Châu Trạch cố ý không đi tra hỏi về chuyện rốt cuộc tình huống của người đàn ông bị thương chân kia đã ra sao rồi.
Lão đạo cũng đã có qua lại tới lui với đối phương.
Ít nhất.
Trước khi lão đạo không hiến tế bản thân đến ngủm.
Châu Trạch cảm thấy mình vẫn là chớ giúp thêm phiền thì tốt hơn.
Cơm trưa, vẫn như thường lệ là đặt đồ ăn, nhà ăn của bệnh viện sẽ đưa tới.
Lão đạo nói ông ta phải bồi bổ, cho nên đặt canh gà, canh cá, canh thịt rùa.
Cộng thêm thức ăn ba món xào, một phần cơm lớn.
Châu Trạch chọn một phần cơm với thịt heo xé phay tẩm hương cá, cộng thêm một chai giấm.
Không có rượu Bỉ Ngạn Hoa, ăn cơm cũng chỉ còn là làm việc cho xong thôi, không có chút hứng thú hưởng thụ nào cả.
Uống hết nửa chai giấm trước, ngay trong lúc cơn co rút trong dạ dày của mình vẫn còn chưa qua đi, vội vàng lùa cơm vào.
Một bữa cơm đối phó trôi qua.
Trên người cũng ra một tầng mồ hôi.
Lão đạo ăn đến nhiệt tình, bất luận là gặp phải chuyện gì, dường như ông ta luôn có thể mỉm cười mà đối mặt với cuộc sống.
Ba phần canh, ông ta đều uống xong hết cả, thức ăn cũng không còn lại gì, cơm nước xong xuôi, sờ bụng một cái, lúc muốn đứng dậy thu dọn chén đũa, Châu Trạch đã ngồi dậy trước, giúp dọn dẹp phần hộp cơm của cả hai người.
- Ông chủ, chuyện này sao có thể…
- Không có chuyện gì, ông cố gắng dưỡng thương là được rồi.
- Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ.
Lão đạo cực kì cảm động.
Sau khi quăng rác xong, Châu Trạch lại đi đánh răng một phen, không còn cách nào ngoại trừ đánh răng cả, nếu không trong miệng đều là một mùi giấm nồng nặc đi.
Suy nghĩ một chút.
Trên người anh, bởi vì chuyện lúc ban ngày mà dính không ít bụi đất.
Châu Trach dứt khoát đi vào trong nhà tắm.
Chẳng qua trong lúc đang tắm.
Từ đầu đến cuối, một tay của Châu Trạch đều nắm chặt lan can, rất sợ không hiểu làm sao mà lão đạo lại dùng chính anh để hiến tế, mặc dù khả năng này rất thấp, nhưng cẩn thận một chút thì chắc chắn không sai được đâu.
Ở trong môi trường này, bất kì một sự khinh thường bất cẩn nào cũng có thể phải trả giá bằng “mạng” của chính mình.
Đổi một bộ đồng phục bệnh nhân khác, Châu Trạch vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, sau đó, cả người lập tức ngây ngẩn.
Lúc này, lão đạo đang nằm ở trên giường bệnh, miệng sùi bọt mép, thân thể cũng đang không ngừng co giật.
- Lão đạo, lão đạo?
Châu Trạch lập tức vọt tới mép giường.
Cánh tay lão đạo đưa lên, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra lời.
Kết hợp với triệu chứng của lão đạo mà xem, xác suất rất lớn là ngộ độc thực phẩm, hơn nữa còn là cái loại ngộ độc thực phẩm tương đối nghiêm trọng đi.
Ngộ độc thực phẩm thông thường, tỷ như loại vấn đề như thức ăn không sạch sẽ hay ôi thiu, sẽ dẫn đến xuất hiện loại tình huống như người ta bị đau bụng tiêu chảy, cũng chính là thứ gọi là “ăn hại bụng”.
Nhưng mà, cái loại ngộ độc thực phẩm thực sự nghiêm trọng như thế này, rất có thể sẽ dẫn tới chết người trong thời gian ngắn!
Châu Trạch lập tức nhấn chuông.
Rất nhanh.
Một y tá đã tới, đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy phản ứng của bệnh nhân ở trên giường bệnh, lúc này ngẩn người ra đó.
Y tá này nhìn rất trẻ, nhìn dáng vẻ có vẻ là mới vào làm chưa được bao lâu, nếu đổi thành những y tá lâu năm có kinh nghiệm, có loại phim chiếu bóng gì mà chưa nhìn thấy chứ?
- Ngộ độc thực phẩm, báo cho bác sĩ, trước tiên chuẩn bị rửa ruột, nhanh!
- À, được!
Đám bác sĩ y tá lập tức xông vào, lão đạo được đẩy lên trên xe cáng, đẩy đi cứu chữa.
Châu Trạch đi đến bên chỗ thùng rác, nhặt lại tất cả hộp đồ ăn mà mình đã vứt trước đó nhưng vẫn chưa được dọn đi, đều giao lại cho y tá, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vấn để hẳn là xuất phát từ phần cơm trưa mà anh đã đặt lần này.
Sau khi làm xong những chuyện này.
Châu Trạch chỉ có thể ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật mà chờ.
Nửa giờ sau, cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, cảnh sát đã chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận