Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 585: Phòng lang thuật

Tan lớp, đi ra khỏi phòng học, Châu Trạch duỗi lưng, thành thật mà nói, qua nhiều năm như vậy bỗng nhiên lại một lần nữa "ôn tập" tháng năm lên lớp ở đại học, đúng là rất có cảm xúc.
Cô gái tên Từ Chung Lệ kia đi lướt qua bên cạnh Châu Trạch, Châu Trạch đi theo sau.
Xem ra, dường như cô ấy chuẩn bị đi căn tin ăn cơm.
Khi đi qua khu ký túc xá thì.
Châu Trạch nhìn thấy trong lầu ký túc xá kiểu cũ trước mặt, thuộc loại ngay cả ban công cũng không có, người sống trong ký túc xá thường treo đồ lên sợi kẽm móc ngoài cửa sổ, hơn nữa trong ký túc xá không có phòng vệ sinh và bồn rửa mặt riêng, là một tầng dùng chung một phòng vệ sinh, có thể tính là ký túc xá rất già cỗi lâu đời, điều kiện tương đối kém.
Bên cạnh có một ký túc xá mới xây, thoạt nhìn được xây với phong cách tây khá tinh xảo, hẳn cơ sở vật chất bên trong cũng tốt hơn nhiều.
Có người nói, vì nghênh đón đoàn du học sinh tới trường học kỳ này mà nhà trường đẩy nhanh tốc độ, xây dựng ký túc xá mới.
Sau đó, bọn họ dời đám sinh viên vốn ở trong ký túc xá cũ ra, để bọn họ tới ở tại ký túc xá mới.
Và sắp xếp cho đám du học sinh ở lại trong ký túc xá cũ.
Thành thật mà nói.
Hiện tại Châu Trạch hơi có xung động muốn gặp mặt lãnh đạo trường học này.
Nhưng ngẫm lại hay là thôi đi.
Nếu như đợi một ngày nào đó, mình lại gặp được hắn ta trong tiệm sách.
Trái lại không tốt.
Ừm.
Nếu thật sự gặp hắn ta, mình sẽ không thu phí đi đường của hắn ta..
Đây cũng là thiện ý duy nhất mà ông chủ Châu có thể đưa ra.
Cũng không biết nếu lãnh đạo trường học biết được ông chủ Châu có thiện cảm với bản thân như vậy.
Ông ta nên cảm thấy vui vẻ hay phấn khích đây?
Khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là, Từ Chung Lệ không tới căn tin, mà xuyên qua toàn bộ khu sinh hoạt, đi tới sân vận động.
Trường đại học này có hai sân vận động, một cũ một mới.
Khu mới rất lớn, bên cạnh còn có một thao trường, thao trường kia đã từng được Liên đoàn bóng đá Trung Quốc Thông Thành lấy ra tạm thời dùng như sân nhà.
Khu cũ thì nhỏ rất nhiều, bên trong chỉ có một sân bóng rổ thêm một sân cầu lông.
Từ Chung Lệ đẩy cửa ra đi vào.
Châu Trạch đi ở phía sau nhìn nhìn bốn phía, hiện tại đang là giờ cơm trưa, không phải tiết thể dục, phụ cận không thấy bóng dáng những người khác.
Vậy giải quyết ở đây đi.
Châu Trạch cũng đi vào.
Ông chủ Châu không muốn chờ đợi thêm nữa, cảm giác bám theo người khác khiến anh hơi khó chịu.
Trong sân vận động không có người, Châu Trạch đi tới phòng làm việc, đẩy cửa ra, phát hiện bên trong cũng không có người.
- Răng rắc!
Lúc này.
Cửa phòng vệ sinh đối diện được mở ra.
Từ Chung Lệ đi ra từ bên trong.
- Anh... ...
Từ Chung Lệ hơi kinh ngạc mà nhìn Châu Trạch đứng ở chỗ này.
Cô ấy không tin Châu Trạch xuất hiện ở nơi này chỉ là vừa khớp.
Châu Trạch đi qua, không muốn nói nhảm nhiều, dự định trực tiếp dùng móng tay túm lấy cái bóng đen từ trên người cô gái ra.
Về phần cô gái sẽ hô hào hay là dứt khoát bất tỉnh, Châu Trạch cũng lười quản.
Rõ ràng mình đang "thay trời hành đạo", vì sao phải tìm thêm nhiều phiền phức cho bản thân vậy?
Vậy mà.
Khi Châu Trạch mới vừa tiếp cận.
Bỗng nhiên Từ Chung Lệ móc ra một bình giống với "bình diệt côn trùng" từ trong túi.
ĐM.
Hỏng bét!
- Phốc!!!!!!
Xịt phòng lang được phóng ra!
Động tác của Từ Chung Lệ quá nhanh, quá thông thạo, hơn nữa cô ấy còn rất quyết tâm.
Ông chủ Châu đã lên lớp với cô ấy, lại đi cùng cô ấy đến đây, thật ra trong đầu chỉ nghĩ có thể nhanh chóng bắt công trạng, sau đó trở về phòng đọc sách nghỉ ngơi.
Dưới sự khinh thường, căn bản anh không ngờ tới sẽ có chuyện như vậy.
- Hí... ...
Nước tiêu nóng kích thích.
Khiến hai mắt anh vốn không mở ra được.
Cảm giác nóng cháy và đau đớn này quá khó chịu.
Châu Trạch nhớ kỹ ở nước ngoài, khi cảnh sát bắt cướp cũng rất hay dùng tới thứ này, nhưng trong nước thực sự không thấy nhiều, lần này, anh xem như đã được thể nghiệm một lần.
Sau khi phun trúng Châu Trạch.
Từ Chung Lệ lắc mình, ý đồ đi vòng qua từ bên cạnh Châu Trạch.
Rời khỏi sân vận động.
Nhưng ông chủ Châu một tay che cặp mắt vẫn có thể lập tức nghiêng người, đưa tay dùng tốc độ mãnh liệt bóp lấy cổ Từ Chung Lệ.
"Rầm" một tiếng.
Từ Chung Lệ bị Châu Trạch túm ngã trên mặt đất.
Nếu anh là sắc lang, sau khi bị phun mấy lần như vậy, trên cơ bản đã tạm thời mất đi năng lực hành hung, nhưng ông chủ Châu không phải sắc lang thông thường.
Mặc dù trong lòng anh rất tức giận.
Lão tử đuổi quỷ giúp cô.
Cô còn dám đối xử với tôi như vậy?
Nhưng ông chủ Châu lười dong dài nhiều với loại con gái này, móng tay dài ra, trảo một cái trên cổ cô gái, bắt được, ngay sau đó kéo mạnh ra!
- A a a!!!!!!
Từ Chung Lệ tựa như phát điên co rúc lại trên đất, thống khổ kêu to.
Mẹ nó.
Còn rất chặt!
Châu Trạch cố một lần vẫn không thể kéo cái bóng đen kia ra ngoài, hiện tại anh không mở mắt ra được, nhưng cảm giác vẫn còn đó, chỉ có thể lần lượt mà dùng sức kéo ra bên ngoài.
Rốt cuộc là cái quỷ gì.
Lại dính người chặt như vậy?
Thêm một lần nữa.
Từ Chung Lệ lại một lần nữa kêu thảm thiết.
Cũng may, hiện tại trong sân thể dục bên ngoài không có người đi qua, nếu không nói không chừng người ta sẽ tưởng trong này đang phát sinh chuyện gì.
- Bốp!
Rốt cục cũng túm xuống được.
Châu Trạch miễn cưỡng mở mắt ra nhìn một chút.
Trong tay mình đang cầm lấy một cái bóng đen thùi lùi.
Mà Từ Chung Lệ lại nằm trên mặt đất, cả người túa đầy mồ hôi, lúc này cô ấy đang phá lệ suy yếu và sợ hãi nhìn Châu Trạch trước mặt.
Mắt đau quá.
Châu Trạch đưa chân đạp cô gái đang nằm dưới đất một cái.
Nói:
- Tự mình gọi điện thoại kêu bạn học tới.
Nói xong.
Châu Trạch lại đi vào phòng vệ sinh trước, mở vòi nước bắt đầu xoa hai mắt mình, xoa một hồi lâu, đợi khi cảm giác cay xè trong mắt đã giảm bớt một chút, Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn về phía gương.
Hai mắt đã đỏ bừng một mảnh, như mới vừa khóc rống xong.
Đưa thay sờ sờ, phát hiện mình không mang khăn tay.
Châu Trạch đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn về phía sân cầu lông một chút, phát hiện Từ Chung Lệ cầm điện thoại di động trong tay, vừa mới chuẩn bị đứng lên, thấy Châu Trạch lại xuất hiện, lúc này sắc mặt cô ấy đã sợ đến trắng bệch.
Tuy rằng dường như lúc trước người đàn ông này không làm gì chính mình, nhưng mới vừa rồi, mình thật sự rất đau.
Châu Trạch đi tới trước mặt cô gái.
Từ Chung Lệ sợ đến run một cái.
Lại té xuống đất.
- Giấy lau, có không?
- Ừm?
- Khăn giấy!
- Ah, có.
Từ Chung Lệ lập tức mở balo của mình ra.
Châu Trạch theo bản năng lui về phía sau một chút.
Có trời mới biết trong túi của người phụ nữ này có thể còn một bình xịt hơi cay hay không?
- Có khăn ướt được không?
- Được.
Châu Trạch tiếp nhận khăn ướt từ trong tay cô gái, lập tức mở ra lau tròng mắt, sau đó không muốn trì hoãn nữa, anh đi ra khỏi sân vận động.
Một đường cúi đầu, lấy tay che hai mắt của mình, Châu Trạch không muốn quay về bãi tập, bản thân anh đã nói muốn trốn việc, nhưng hiện tại cũng không thích hợp trở về phòng đọc sách.
Oanh Oanh nhìn thấy còn đỡ.
Nhưng nếu bị luật sư An nhìn thấy dáng vẻ của mình hiện tại, nhất định con hàng này sẽ đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Châu Trạch ngược lại không nghĩ tới tất cả là do hành vi của mình quá thô lỗ.
Nhưng cái gì mới gọi là phương thức bình hòa?
Là mỉm cười đi tới trước mặt cô gái ấy, nói với cô ấy:
- Bạn học, trên người cô có một con quỷ, cô mau tới chỗ vắng vẻ với tôi, tôi đuổi quỷ giúp cô?
- Có thể sẽ hơi đau một chút.
- Cô chỉ cần kiên nhẫn một chút là tốt rồi.
- Không nhịn được có thể kêu ra.
Lập tức.
Ông chủ Châu đi ra cửa trường, dứt khoát thuê một căn phòng trong nhà nghỉ ngay bên cạnh trường.
Sau khi đi vào gian phòng của mình.
Anh muốn gọi điện thoại để Phương Phương đưa một chút nước thuốc tới tự mình lau rửa mắt, có thể mau chóng giảm bớt đau đớn hơn, nhưng nghĩ đến kêu nhân viên dưới tay mình vào phòng khách sạn.
Châu Trạch lại cảm thấy không quá thích hợp.
Tới phòng vệ sinh của khách sạn, lại cọ rửa mắt một hồi, Châu Trạch cởi áo khoác của mình ra, nhét trên giường, sau đó, anh buông lỏng hai ngón tay vẫn luôn khép lại suốt quãng đường đi này.
Một bóng đen bay ra.
Vừa mới chuẩn bị chạy trốn đã bị Châu Trạch túm lấy.
Móng tay của Châu Trạch mới vòng bên cạnh một vòng, chuẩn bị mở Cửa Địa Ngục.
Muốn mau chóng ném thằng này vào, đổi lấy ít điểm công trạng cho mình.
Bóng đen càng không ngừng đang giãy giụa.
Thậm chí Châu Trạch có thể cảm ứng được tâm tình cầu xin của đối phương.
Nhưng ông chủ Châu không định để ý tới.
Nếu mày theo tổ quay phim vào ngục giam phỏng vấn phạm nhân, cho dù là tội phạm giết người tội ác tày trời đều sẽ bị mày ảnh hưởng, cảm thấy "thương xót cho mày".
Người đã chết vẫn luôn có hoài niệm với dương gian, nhưng vong hồn nên vào địa ngục luân hồi, đây là đạo lý, càng là quy củ.
- Con mẹ nó!
- Có phải đầu óc tên học thay kia có vấn đề không?
- Hiện tại tất cả bạn học của tao đều đang @ tao, chúc mừng tao đã làm đại biểu lớp, ĐM!
Giọng nói quen thuộc truyền đến, dường như ở ngay cách vách.
Đây cũng là tiếng rít gào tức giận của bạn học Cẩu Thâm Thanh.
Xem ra, sở dĩ cậu ta thống khoái dùng giá khá cao so với giá thị trường vội vã tìm người học thay như vậy, thì ra là có chuyện phải bận rộn, muốn bận rộn trong nhà nghỉ.
A.
Đoán chừng bạn học này không nghĩ tới, người đã đi học thay không đội trời chung của anh ta, đang ở phòng ngay sát vách anh ta.
Có khúc nhạc đệm này.
Cắt đứt tiến trình Châu Trạch vẽ Cửa Địa Ngục.
Châu Trạch cúi đầu.
Một lần nữa vẽ một chút.
Rất nhanh.
Cửa Địa Ngục xuất hiện.
Một hình chữ nhật bằng phẳng, bên trong là vòng xoáy màu đen.
Dường như vì màn ngắt lời trong giây lát ấy.
Bóng đen bị Châu Trạch nắm trong tay đang không ngừng giãy giụa xuất hiện một chút biến hóa, vốn là đen thùi lùi, lúc này vậy mà nó lại lộ ra hình người.
Ngay từ đầu, Châu Trạch không để ý, cũng không muốn biết rõ rốt cuộc nó là yêu ma quỷ quái phương nào, dù sao thì cứ ném xuống địa ngục là được.
Nhưng lúc này vừa nhìn.
Phát hiện hình như bóng này trở nên khá quen thuộc.
Châu Trạch dùng móng tay của mình nhẹ nhàng mà xé mở tầng ngoài bóng đen.
Như bị thứ đồ dán gì đó bị Châu Trạch xé mở.
Sau đó.
Bóng đen chui ra.
Chậm rãi phiêu phù trước mặt Châu Trạch.
Linh hồn này.
Lớn lên giống Từ Chung Lệ như đúc!
Điều này sao có thể?
Bị vong hồn của song bào thai ám sao?
- Mau cứu tôi, van cầu anh mau cứu tôi, mau cứu tôi... ...
Bởi vì tầng bao vây bị xé mở, hiện tại bóng đen đã có thể nói chuyện.
- Cô là ai?
Châu Trạch chỉ thẳng cô ấy hỏi.
Bản năng.
Khiến ông chủ Châu cảm thấy hình như trong này có chút vấn đề.
- Tôi tên Từ Chung Lệ, tôi tên Từ Chung Lệ, tôi là học sinh nơi này, tôi là người Thông Thành, tôi... ...
Châu Trạch mím môi.
Bóng đen này là Từ Chung Lệ.
Như vậy.
Người phụ nữ cầm xịt phòng lang xịt mình…
Là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận