Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1277: Thường xuyên về thăm nhà một chút

Xe đến cổng tiểu khu.
Rất lâu rồi anh chưa quay về đây.
Ông chủ Châu dựa theo vị trí trong trí nhớ mà tìm được nhà của bác sĩ Lâm.
Cuộc sống, vốn dĩ thực sự có thể có được dáng vẻ khác, nếu như không phải nhiều chuyện ngoài ý muốn cùng với giày vò như vậy, nói không chừng anh sau khi sống lại, có lẽ sẽ nhận lấy thân phận của Từ Nhạc tiếp tục chung sống với bác sĩ Lâm rồi.
Có lẽ sẽ sinh ra một đứa bé, họ Lâm.
Có lẽ sẽ sinh được đứa bé thứ hai, họ Từ.
Không thể sinh thêm đứa thứ ba họ Châu được rồi, bởi vì sinh con thứ ba sẽ bị phạt tiền.
Trong đầu suy nghĩ đến những ý nghĩ lộn xộn này, bản thân Châu Trạch cũng cảm thấy có chút buồn cười, giống như là một ông già lần nữa quay về nơi bản thân ra đời, đang sinh ra hồi tưởng cùng với những liên tưởng đối với từng cọng cây ngọn cỏ ở nơi này vậy.
Có thể quay lại không?
Không thể quay lại được đâu.
Theo thói quen đưa tay đặt ở trên khóa cửa.
Suy nghĩ một chút.
Vẫn là không lựa chọn dựa vào bạo lực để mở khóa.
Mà là dùng sát khí dẫn dắt, ý đồ từ mở khóa từ vị trí tâm khóa, cố gắng giữ cho khóa được hoàn chỉnh.
- Rắc rắc!
Khóa cửa mở.
Khóa cũng bị gãy…
Ông chủ Châu có chút lúng túng sờ mũi một cái, chưa từng thao túng thứ tinh vi (nhỏ bé) như vậy, có chút thất thủ cũng coi như bình thường.
Đẩy cửa ra, đi vào, đây là bố cục lầu trong lầu*, ở lầu một là nơi ở của cha mẹ Lâm gia cùng với Lâm Ức, lầu hai là phòng của bác sĩ Lâm.
(*bố cục duplex: loại hình căn hộ thông tầng, nằm tại các tầng trung của tòa chung cư, có thiết kế sang trọng, rộng rãi hơn hẳn so với các căn hộ chung cư bình thường, có thiết kế khoảng tầng thông như logia, ban công như các căn hộ chung cư)
Chẳng qua là, hình như lầu một không có ai, hẳn là cha mẹ Lâm gia không có ở nhà.
Đã rất lâu không quay lại rồi, lần trước trở về nơi này, hình như là từ lúc quỷ sai điên kia nuốt trọn em vợ vào trong cơ thể, từ đó về sau, tuy nói thỉnh thoảng cũng cùng xuất hiện với bác sĩ Lâm, nhưng Châu Trạch lại thật sự chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ lấy thân phận “ở rể” để quay lại.
Đi lên lầu, qua khúc rẽ, Châu Trạch nhìn thấy đèn trong phòng bác sĩ Lâm còn bật.
Không cảm giác được yêu khí.
Có lẽ Bạch Hồ sắp xếp cho người ta cẩn thận xong cũng đã trở về, dĩ nhiên, với một Bạch Hồ mà tâm cảnh vẫn luôn siêu thoát ra khỏi trần thế như hiện tại, trên người đã không còn cái loại mùi khai kia nữa, có lẽ cho dù cô ta có đang ở đây, anh cũng không cảm ứng được.
Dù sao cũng đã là đại yêu rồi, loại bản lãnh này vẫn phải có.
Chẳng qua là.
Cô ta không có lý do phải lẩn trốn anh.
Trong nhà có trộm vào.
Không đúng.
Trong nhà có người vào, hẳn cô ta phải là người đầu tiên ra bàn giao nhiệm vụ với anh mới đúng chứ.
Châu Trạch đi tới cửa phòng ngủ.
Vừa mới chuẩn bị nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lại nhẹ nhàng đứng ở mép giường, nhẹ nhàng nhìn cô, lại nhẹ nhàng rời đi…
Kết quả.
Bên trong lại truyền đến tiếng nhu nhu ba ba.
Tiếng này.
Rất nhu nhược, cũng rất thanh thúy, mang theo chút vui vẻ phấn khích nhàn nhạt.
Có lần, lúc Châu Trạch ngồi xem báo ở trên ghế sô pha trong tiệm sách, luật sư An và cùng lão đạo thì đang ở bên chỗ quầy bar nói chuyện phục vụ phương diện AB gì đó, luật sư an còn nói câu lạc bộ làm một nửa (handjob) nào có dịch vụ tốt nhất, sau đó nước và blow phải gọi là tận tâm nhất.
Không biết tại sao.
Hiện giờ trong đầu ông chủ Châu lại hiện lên chuyện này.
Nhưng…
Làm sao có thể.
- Ừm...
- Ưm...
Tiếng ngâm khẽ truyền tới.
Ngay sau đó là dòng nước róc rách dưới khe tối.
Hai người.
Đúng vậy.
Hai người.
Châu Trạch cau mày.
Bạch Hồ.
Chuyện này đã có chút quá đáng rồi.
Từ sau khi đạt được cái đuôi thứ năm, vốn còn tưởng rằng Bạch Hồ đã coi nhẹ chuyện nam nữ rồi.
Ồ, đúng là dường như cô ta đã thực sự coi nhẹ rồi, nhưng lại thăng hoa.
Anh để cho cô ta đưa bác sĩ Lâm về sắp xếp ổn thỏa, cũng không yêu cầu cô ta phải sắp xếp đến chu đáo tỉ mỉ như vậy.
Thật ra thì.
Trong lòng không được tự nhiên thi không được tự nhiên thôi.
Nhưng nếu bạn hỏi tức giận bao nhiêu, hình như cũng không có, không thoải mái thì không thoải mái, nhưng không tới mức giận không kiềm được, thậm chí, so với lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy luật sư An ở trong xe của bác sĩ Lâm, trình độ bất mãn của lần này còn thấp hơn không ít.
Trên thực tế, đàn ông, đối với vấn đề một nửa kia của mình là đồng tính nữ, dường như cũng không để ý nhiều như vậy, bởi vì phần lớn đàn ông đều có giấc mộng một mũi tên đập trúng hai con chim.
Nhưng ông chủ Châu cảm thấy, bản thân cần phải ngăn cản chuyện đó, đồng thời, Bạch Hồ kia, phải ăn một chút giáo huấn.
Ông chủ Châu đưa tay.
Không che giấu.
Trực tiếp đẩy cửa ra.
Sau đó.
Sáu mắt nhìn nhau.
Tình cảnh.
Trong lúc nhất thời lâm vào một loại lúng túng làm cho người ta hít thở không thông.
Cho đến lúc cô gái trên giường phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Phá vỡ sự yên lặng lúc này.
Lại thành công khiến cho không khí vốn đã lúng túng càng trở nên lúng túng hơn:
- Anh rể…
...
Mặc quần áo thì mặc quần áo.
Xuống giường thì xuống giường.
Tình cảnh lúc đó, có vẻ hơi hoang mang và luống cuống.
Tỷ như ai cầm nhầm áo bra của ai.
Ai lại cầm nhầm váy của ai.
Ông chủ Châu làm bộ như không có chuyện gì.
Đi tới chỗ cái ghế sau bàn đọc sách trong phòng ngủ, ngồi xuống.
Ánh mắt, không cố ý tránh né, chẳng qua là chỉ rất bình tĩnh mà nhìn thẳng về phía trước.
Đôi mắt là cửa sổ của linh hồn, cho nên càng phải thản nhiên!
Dục vọng theo đuổi của con người, là vô tận, đối với việc khám phá những chuyện cấm kỵ và phá vỡ những truyền thống thông thường, cũng là siêng năng không biết mệt mỏi.
Về điểm này, đảo quốc ở bên cạnh làm rất khá, đủ loại ý nghĩ đủ loại ý tưởng đủ loại cảnh tượng, thậm chí còn có thể tay nắm tay dạy bạn phải đi khám phá thế giới huyền diệu tốt đẹp vô cùng này như thế nào.
Hai cơ thể trẻ trung, tràn đầy sức sống vận luật, tản ra hơi thở thanh xuân.
Cái ga trải giường đã ướt một nửa này, chính là minh chứng tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận