Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1523: Anh tìm nhầm người rồi! (1)

Tôn lão đầu vỗ đùi, hối tiếc nói:
- Ai biết được, người họ Trịnh kia, sau khi bị phạt tiền xong, cũng không biết tại sao, khi về nhà lại nghĩ không thông, trực tiếp uống thuốc trừ sâu tự sát!
- Đây là trời giết, ông chết thì chết đi, tại sao đến khi thành quỷ còn trút oán hận lên con trai tôi nữa chứ, ông bị phạt tiền hai ngàn, đội của con trai tôi chỉ được chia có hai ba trăm đồng mà thôi, sao ông cứ nhớ thương về con trai tôi như vậy chứ!

Chuyện, tới đây coi như là đã hiểu, con trai của Tôn lão đầu đúng là bị đồ không sạch sẽ ám lên.
Nhân quả trong đó cũng đã hiểu rõ ràng, tiếp theo, thật ra thì chính là tìm hiểu dây mơ rễ má của chuyện này rồi giải quyết mọi thứ.
Lúc này Tôn lão đầu vừa sợ vừa giận, tuy nói trong miệng vẫn luôn mắng cái tên đã gieo họa cho con trai nhà mình, nhưng trên thực tế, trong lòng ông ta cũng có nỗi áy náy rất lớn đối với chuyện lần này.
Người cũng không phải là cây cỏ, có ai có thể vô tình được chứ.
Chẳng qua là, ông ta vẫn muốn giữ được con trai của mình, cho nên sau khi nghe thấy yêu cầu lão đạo nói ra, lão Tôn tiến lên như ngựa đầu đàn lập tức lên xe của lão đạo, một mạch chỉ đường, dẫn Châu Trạch và lão đạo đi tới nhà họ Trịnh.
Đèn lồng trắng ở cửa nhà họ Trình vẫn còn chưa được tháo xuống, thật ra thì đến bây giờ chuyện này vẫn còn chưa được xử lý xong, người nhà họ Trịnh yêu cần một lời giải thích hợp lý, chính quyền tại địa phương thì đang mong muốn đan xếp ổn thỏa.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngoại trừ trên diễn đàn Hào Tân – diễn đàn địa phương của Thông Thành, trên đó xuất hiện một vài bài post ra, đám phóng viên chân chính kia, khứu giác vốn dĩ rất nhạy bén kia, vào lúc này, phảng phất như đã hoàn toàn mất đi sự nhạy cảm vốn có rồi.
Nhìn trời.
Nhìn trời.
Vẫn là đang nhìn trời.
- Tại sao lần đó, một đội người quản lý đô thị đi xuống, những người khác thì không có chuyện gì, chỉ có con trai của tôi là bị ông ta dây dưa chứ?
Ngồi ở trong xe, Tôn lão đầu không nhịn được hỏi.
Người Trung Quốc từ xưa chú trọng đến chuyện chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bất luận là chuyện tốt hay là chuyện xấu đều như nhau, Tôn lão đầu cảm thấy thiệt thòi, rõ ràng là vào ngày đi đội quản lý đô thị đi kiểm tra phạt tiền trong thôn cũng không chỉ có một mình con trai ông ta, tại sao những người khác có thể yên ổn khỏe mạnh không có chuyện gì chứ?
Con trai nhà mình, ngay cả chức đội trưởng cũng không được tính nữa, vẫn là do năm ngoái, trong nhà lôi kéo quan hệ rết nhiều rồi nhét không ít tiền mới vào được đội quản lý đô thị, đối với một gia đình làm nông mà nói, đã được tính như tốn một cái giá không nhỏ mà thu về một công việc “có mặt mũi” trong mắt bọn họ rồi.
Châu Trạch cười một tiếng, đặt bàn tay ra bên ngoài cửa sổ xe gẫy tàn thuốc.
Nói:
- Có thể là bởi vì nhà của ông cách nơi này gần nhất đi.
- … - Tôn lão đầu.
Lời này của ông chủ Châu không phải là đang nhạo báng, lời này, chỉ là một sự thật mà thôi.
Loại chuyện oan có đầu nợ có chủ kiểu này, ngay cả lão thiên gia cũng đều không tính rõ được loại sổ sách lung tung này, vậy cho nên, cũng đừng cưỡng ép yêu cầu như vậy với đám vong hồn sau khi chết còn mang theo oán niệm và khát vọng báo thù kia.
Đời trước, Châu Trạch cũng tin tưởng một vài thứ gì đó, tỷ như tiên nhân thì ắt sẽ có ngày gặp quả báo gì gì đó vân vân.
Đời này, nhìn thấy cũng nhiều, đột nhiên anh lại cảm thấy, thật ra thì chuyện này không giống như vậy.
Hội nông dân từng nghĩ mỗi ngày hoàng đế có thể ăn hai mươi chiếc bánh nướng, có lẽ đây cũng là một trò cười đi.
Nhưng thật ra thì con trai của hoàng đế cùng con trai của nhà nông đều tương tự nhau, đều sẽ vì việc chia chút “sản nghiệp tổ tiên” nhà mình, náo loạn là có thể chia ra hay không, mà ra tay đánh nhau.
Trên bản chất, đó còn là nội dung cốt truyện giống nhau, thay một lớp da khác, rồi lại tiếp tục không ngừng diễn ra trên sân khấu mà thôi.
- Được rồi, Tôn lão đầu, ông có thể đi về rồi.
Châu Trạch lại mở miệng nói.
Tôn lão đầu sửng sốt một phen, hiển nhiên là không ngờ được là Châu Trạch lại để cho ông ta quay về, ngược lại không phải là ông ta muốn xem tiết mục bắt quỷ gì đó, dĩ nhiên, tò mò thì chắc chắn là có tò mò.
Nhưng ông ta vẫn muốn nhìn tận mắt Châu Trạch giải quyết cái… cái thứ… thứ không sạch sẽ kia đi, lúc đó ông ta mới có thể an lòng.
Nhìn thấy Tôn lão đầu do dự không xuống xe, lúc này lão đạo mắng:
- Chờ lát nữa chuyện mà chúng tôi cần làm không thích hợp để người thân ruột thịt là ông ở lại nơi này, ông muốn khiến cho ông ta nổi điên trực tiếp giết chết con trai của ông sao, nếu nghĩ cho con trai của ông, thì ông phải nghe lời chúng tôi!
Hạng người gì mà lão đạo chưa từng gặp qua?
Phải suy nghĩ thay bọn họ như thế nào, chuyện này cũng tính là triết học sinh tồn của lão đạo đi.
Đừng thấy những tiên sinh làm việc tang lễ kia mỗi người đều là mở miệng là lời tuôn ra, có ai biết được, có lúc một câu nói sai hoặc là phạm lỗi kiêng kỵ gì đó, bị gia chủ trực tiếp đánh một trận thì bạn cũng không có chỗ nào để giải thích đâu.
- Được được được, tôi đi, tôi đi ngay, vậy thì nhờ cậy sư phụ, nhờ cậy Lục ca rồi!
Hai tay Tôn lão đầu hợp lại thành hình chữ thập, bái chào với Châu Trạch và lão đạo, lập tức vọt xuống xe, cũng không quay đầu lại mà chạy về phía nhà của mình, thật sự là đang chạy, chứ không phải là đang đi đâu.
Vào lúc này, lão đạo mới giả vờ như dáng vẻ bản thân có kinh nghiệm rất phong phú mà hỏi Châu Trạch:
- Ông chủ, chờ lát nữa chúng ta sẽ không vào đó bắt vong hồn đó ra đâu đúng không? Tôi cảm thấy cho người đó cũng thật đáng thương, thật ra thì chúng ta có thể nói chút chuyện tình lý với ông ta, ông ta đốt rơm rạ quả thật là đã sai, nhưng chúng ta cũng có thể tranh thủ cho nhà ông ta thêm một chút…
Châu Trạch lắc đầu một cái, đạo:
- Vấn đề không phải ở chỗ này.
- Sao?
Lão đạo sờ đầu một cái, cũng sắp sờ tới mức kéo tóc giả xuống luôn rồi, nhưng ông ta cũng không cho là ông chủ sẽ nhìn lầm, chỉ có thể nói, có lẽ là tuyến quan hệ vốn có trước đó, thực sự xuất hiện vấn đề gì đó rồi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận