Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1695: Hạ màn (1)

Đẩy cây cối ở trước mặt ra, Nửa gương mặt nhìn thấy gốc thực vật đặc thù nấp ở trong bụi cây kia.
Hít sâu một hơi.
Cơ thể giống với củ sen của Nửa gương mặt bởi vì kích động mà run rẩy, khiến người ta rất lo lắng về chuyện cơ thể của anh ta có thể vì vậy mà đứt lìa hay không.
- Khí tức… của… tiên…
Trong giọng nói mang theo hồi tưởng, mang theo ký ức.
Từ thời Thượng cổ, vào lúc Hoàng Đế chém một kiếm kia xuống, thế gian đã không còn tiên nữa.
Nhưng bất cứ chuyện gì, đều không thể thực sự giải quyết một lần và mãi mãi.
Nhìn như đã đạt hiệu quả tốt nhất, nhưng cuối cùng cũng không thể thiếu một ít cá lọt lưới cùng với lên men sau đó.
Cõi đời này, rải rác phân tán khắp nơi, nhưng người và vật có liên quan tới tiên, thật sự không hề ít.
Lúc trước, khi đối mặt với Doanh câu, hẳn là trận khôi phục lớn nhất của tiên nhân, nhưng quá trình lại bị Doanh cây trực tiếp chặt đứt.
Từ thượng cổ cho đến hiện tại, ngay cả khi năm đó chỉ giống như một con chó pug, chỉ dính một chữ “Tiên”, thì hiện tại cũng đã tu luyện thành những kẻ khổng lồ rồi.
Năm đó.
Sau khi Nửa gương mặt thoát khỏi Doanh câu, đã từng đặc biệt đi tìm đám người đó gây phiền phức.
Ban đầu, Doanh câu bởi vì trấn áp sự khôi phục của tiên nên mới không còn, vậy anh ta, vì để chứng minh bản thân mạnh hơn Doanh câu, một cách tự nhiên đã tiếp nhận chuyện này.
Đúng vậy, anh ta vì để chứng minh bản thân mạnh hơn Doanh câu, dùng đến chuyện này để đẩy giá trị tồn tại của mình lên, tuyệt đối không phải là vì để trả thù hả giận cho Doanh câu.
Trong những năm đó, anh ta đã giết không ít người, những kẻ đó, hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ với tiên.
Chẳng qua là, sau đó, trong một lần đối mặt với trận vây công, anh ta đã bị đánh bại.
Bất kể có nhiều hay nhiều những nguyên nhân khác nữa, sự thật là anh ta đã thất bại.
Mà lúc này.
Đứng ở nơi này.
Lại lần nữa ngửi được khí tức của tiên.
Thật sự có một loại vui sướng như lúc lão tửu quỷ gặp được rượu ngon yêu thích vậy.
Gốc cây thực vật này, là dùng phân bón được tạo từ tiên để trồng lên.
Cô gái da đen có chút kinh ngạc mà nhìn Nửa gương mặt – người đang đứng ở trước mặt gốc thực vật kia, đương nhiên cô ấy biết đối với ông chủ mà nói, gốc thực vật này quan trọng đến như thế nào, hơn nữa, để trồng và chăm bón ra được, nhóm người bọn họ đã bỏ ra tâm huyết cùng cái giá lớn như thế nào.
Tay của Nửa gương mặt, nhẹ nhàng khẽ vuốt ở trên cành lá.
Rất đáng tiếc là.
Bên trên này.
Không có bất kỳ trái cây nào.
Giống như mùa vụ lần này vừa mới bị người khác thu hoạch cách đây không lâu, muốn ăn, phải đợi mùa vụ tiếp theo.
Nhưng mà.
Anh ta thực sự rất đói.
Anh ta cũng đã đói bụng quá lâu rồi.
Bắt đầu từ lần trước khi độc lập tách khỏi Doanh câu, cuỗm đi góp nhặt suốt 3000 năm của Doanh câu, rồi đến trận chiến khi anh ta bị bao bao vây và bị đánh bại, sau đó bị phong ấn trong hang đất.
Anh ta đã thuộc về cái loại trạng thái chết thì không chết nhưng lại thực sự bị nung nấy thành cặn bã trong quãng thời gian quá lâu quá lâu rồi.
Loại đói bụng này.
Không phải là đói bụng trên phương diện thân thể.
Mà là đói bụng về linh hồn.
Nửa gương mặt không kịp chờ đợi.
Ánh mắt của anh ta.
Lại lần nữa bắt đầu băn khoăn.
Anh ta có thể cảm giác được.
Ở nơi này.
Có đồ ăn ngon.
Có thứ gì đó có thể để cho anh ta ăn được một bữa thỏa thích.
Anh ta đã tìm được.
Đi lệch về phía tây một đoạn.
Tay của Nửa gương mặt tìm kiếm dưới đất.
Một khắc sau.
Đất sét giống như cát lún thông thường mà bắt đầu chảy đi.
Ở bên dưới xuất hiện một thứ đang được rễ cây màu xanh lục bao đến giống như là kén tằm.
Tiểu loli há to miệng, cô gái da đen thì mặt đầy vẻ không dám tin.
Các cô ấy có thể đoán được đại khái về chuyện cái kẻ trước mặt này đang làm gì.
Anh ta đói.
Anh ta tìm đồ ăn.
Mà hiện tại.
Anh ta đã tìm được người phụ nữ mà trước khi đi Tam Á không lâu, mấy người ông chủ đã mang về phong ấn kia.
Nửa gương mặt hơi nghiêng nghiêng khuôn mặt củ sen hiện tại đã “hoàn chỉnh” của mình.
Khóe miệng mang theo nụ cười bất ngờ mà nhìn người phụ nữ ở bên dưới.
Theo bản năng mà lè lưỡi liếm liếm môi của mình.
- Ha ha... Tìm... được... rồi...

Đã từng, được xem như một người bác sĩ, bản thân ông chủ Châu cũng không nhớ được rốt cuộc là mình đã cứu được bao nhiêu bệnh nhân trong phòng phẫu thuật.
Đương nhiên, bởi vì liên quan đến tuổi tác, chắc chắn con số này sẽ không quá khoa trương, chỉ biết là trong thời điểm bận rộn nhất, gần như mỗi ngày mỗi đêm, một lần kết thúc không được bao lâu rồi tới một lần khác.
Mà gần đây.
Anh đã được trải nghiệm một phen về phía ngược lại của phẫu thuật.
Lúc trước anh là góc nhìn của bác sĩ, hiện tại anh lại chính là góc nhìn của bệnh nhân.
Vị bác sĩ làm cấp cứu cho anh kia, tuổi tác không tính là lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, thuộc về thời kỳ bất luận là làm một bác sĩ hay là làm một người đàn ông thì vẫn đều khiến cho người ta rất bối rối.
Khi làm phẫu thuật thì thích đùa giỡn mấy chuyện không đứng đắn với mấy y tá ở bên cạnh, vẫn là ông chủ Châu, đời trước khi làm bác sĩ thực tập đã nhiều lần tham gia kéo móc cố định trong cuộc phẫu thuật cho thầy giáo, khi đó đã nghe bọn họ nói về mấy trò đùa hết hạn đó.
Ông ấy thì vẫn nói đến nhiệt tình như trước, cũng khó trách đám chị gái y tá đều xoay người đưa lưng về phía ông ấy làm việc của mình, đặc biệt lúc ấy còn theo bản năng mà bĩu môi một cái, chỉ còn thiếu trực tiếp thể hiện sự khinh thường mà thôi.
Mấy trò đùa không đứng đắn thì không nói được.
Nhưng ít ra là đã cứu lấy chính mình được.
Châu Trạch lại bị đẩy trở về phòng phẫu thuật.
Trong phòng bệnh.
Lão đạo ngồi ở bên cạnh giường bệnh.
Vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Thẳng đến lúc Châu Trạch được đẩy vào trong phòng bệnh rồi, lão đạo mới lập tức đứng dậy tới trợ giúp, cùng đỡ Châu Trạch sang giường bệnh.
Đám bác sĩ y tá gắn cố định máy móc theo dõi sau đó lại rời đi.
Thật giống như những NPC trong trò chơi nhập vai, khi không đóng vai trò gì thì bọn họ sẽ tự giác biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận