Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1805: Run rẩy (1)

Thật ra thì, Nửa gương mặt cũng không nhận ra bộ thân thể này, dáng vẻ, cũng khiến cho Nửa gương mặt cảm thấy rất xa lạ.
Nhưng trong sự xa lạ này, thế nhưng lại xen lẫn một cảm giác quen thuộc cực kỳ rõ ràng, phảng phất như thể người này, có quan hệ rất gần rất gần với anh ta vậy.
Nhưng mà, chính là không nhận ra người đó.
Cũng vì vậy, lúc hai loại cảm giác tự mâu thuẫn với nhau này – rất quen thuộc và hoàn toàn xa lạ - đan xen với nhau, hình thành một loại cảm giác xung đột cực kì mãnh liệt.
Nửa gương mặt nhắm hai mắt.
Anh ta đang chờ đợi.
Anh ta đang chờ đợi.
Còn đang chờ…
- A… cái mũi… thấp… một… chút… rồi…
Giọng nói của bị ở bên cạnh kia lại truyền tới.
Hiển nhiên, lần này, đã có đánh giá.
Có nghĩa là con rối nam giới này, không giống với trước đó, kiểu dáng của con rối lần này, đã dần dần phù hợp với yêu cầu của anh ấy rồi.
Chẳng qua là cần phải chỉnh sửa một chút xíu nữa.
Thứ này đặc biệt đẹp ở đâu chứ?
Nửa gương mặt gần như điên cuồng hét lên ở trong lòng.
Tuy nói hiện tại anh ta đang nhắm mắt, nhưng dáng vẻ của những con rối nam giới trước đó, anh ta đã sớm nhớ rõ.
Thành thật mà nói.
Con rối này.
Thực sự rất bình thường, rất phổ thông, rất bình thường…
Bạn không thể nói nó xấu xí, thậm chí còn có thể nói, dáng vẻ, rất được.
Nhưng nếu như so sánh với những phiên bản càng lúc càng tinh xảo hơn ở trước đó, thì con rối trước mắt này, thực sự là quá bình thường.
Có chút giống như một đám nam giới đi thi tuyển chọn nhan sắc, trong đó không phải là vận động viên thể hình thì chính là tiểu sinh nổi tiếng.
Hết lần này tới lần khác, kết cuộc hạng nhất lại rơi trên người một người ngoài cuộc bình thường.
Chẳng qua là, hồ nước ở bên cạnh lại bắt đầu sôi trào một lần nữa, hiển nhiên, còn có một con rối mới sắp ra ngoài, con rối lần này, hẳn là sẽ lấy nền tảng của con rối ở trước mắt này, sau đó tiến hành sửa đổi.
Tỷ như, sống mũi, sẽ cao hơn một chút.
Nhưng còn không chờ được phiên bản mới sửa đổi trèo ra ngoài.
Giọng nói ở bên cạnh lại lần nữa truyền tới:
- Quên đi… không… thay… đổi… nữa…
Mà phiên bản sửa đổi mới kia, lần nữa lui trở về, trôi nổi ở bên trong hồ nước.
Có vài thứ, ban đầu thấy ngứa mắt, nhưng nhìn lâu thêm mấy lần, cũng sẽ thuận mắt hơn, hiển nhiên, vào lúc này, vị ở bên cạnh kia, đã thay đổi ý định.
Nghe được câu này.
Nửa gương mặt đột nhiên mở mắt ra lần nữa.
Ánh mắt sống chết nhìn chằm chằm vào con rối nam giới ở trước mặt này.
Là người đó.
Là người đó.
Là người đó!
Mặc dù vẫn chưa biết, nhưng cảm giác quen thuộc sẽ không thể làm giả được, mà hiện tại, kèm theo quyết định của vị ở bên cạnh kia, thật ra thì, đã xác định rõ ràng rồi.
Thân phận của vị con rối nam giới ở trước mắt này, cũng đã được xác định!
Nửa gương mặt bắt đầu lục tìm lại bên trong ký ức, thật ra thì, nếu như bỏ qua những năm tháng dài dằng dặc mà anh ta bị phong ấn ở bên dưới núi Nga Mi, thì cuộc đời của anh ta, thực sự rất ngắn, cho nên, độ khó của việc kiểm tra lại ký ức, cũng không lớn.
Anh ta nhớ rõ người phụ nữ da thịt màu đen làm nông trong viện bảo tàng kia đã từng mang tính dò xét mà muốn lấy lòng anh ta, lúc đại gia đình tiệm sách còn chưa trở về từ Tam Á, đã từng thử muốn trao đổi với anh ta, hy vọng lấy được sự che chở.
Vì thế, còn từng nói với anh ta về một số chuyện liên quan tới ông chủ của cô ta.
Cô ta nói, chồng của cô ta, lúc trước bởi vì ăn thi thể đời trước của ông chủ, cho nên mới chọc giận ông chủ.
Đúng rồi.
Không trách được lại có loại cảm giác quen thuộc này, từ nơi xâu xa, lại có cảm ứng.
Đây.
Là dáng vẻ đời trước của người đó.
Vào lúc này, Nửa gương mặt bỗng nhiên rất muốn cười.
Phảng phất như thể dáng vẻ kiềm chế và đè nén kinh khủng trước đó, vào lúc này, rốt cuộc đã bị xé mở một khe hở, rốt cuộc anh ta đã có thể hít thở không khí mới mẻ được rồi.
Ha.
Anh giày vò lâu như vậy.
Anh lựa chọn lâu như vậy.
Enh kén cá chọn canh lâu đến như vậy.
Anh không biết sao?
Bộ nhục thân mà anh lựa chọn này.
Nó vẫn mất mạng.
Cuối cùng còn phải đổi một bộ nhục thân khác, đổi một dáng vẻ khác.
Anh cũng không phải là toàn năng.
Anh cũng không phải là tính toán không bỏ sót chút gì.
Anh.
Cũng không đáng sợ đến như vậy!
- Muốn… cười… thì… cứ… cười… ra… đi…
- ... - Nửa gương mặt.
Anh ấy.
Có thể nhìn thấy anh ta?
Phải biết, lúc này chẳng qua là chỉ là khung cảnh trong trí nhớ, đây chỉ là một màn ảnh ký ức, tất cả mọi thứ ở nơi này, mặc dù đều đã từng xảy ra, nhưng hiện tại đều là giả tưởng mà thôi!
Chẳng qua là thực sự quá mức quá mức chân thực mà thôi.
Nhưng…
Những chuyện bên ngoài, Nửa gương mặt đã dựa vào sự thay đổi khí tức mà suy đoán ra, huống chi, kết giới ý thức này, hiện tại còn đang do anh ta chống đỡ.
Cho nên nói, không có ai đang khống chế sự chuyển động và tương tác của khung cảnh ở nơi này.
Chính vì nguyên nhân này, mới đáng sợ!
Đúng lúc này.
Nửa gương mặt cảm giác được có một bàn tay, đặt ở trên đầu của mình, theo tóc của mình, chậm rãi sờ một cái.
- A...
Đây còn không phải là nhìn thấy chính mình… đối phương đã có thể ngưng thực từ bên trong giả tưởng rồi!
May là Nửa gương mặt đã từng một mình quyết chiến với rất nhiều lão bất tử, còn có tàn dư của diên nhân, nhưng kinh nghiệm trải qua loại chuyện quỷ dị như thế này, con chưa từng được thấy bao giờ.
Gần như có thể nói là đã lật đổ nhận thức của anh ta.
Chuyện này có ý nghĩa là.
Đó chính là người ở trong khung cảnh ký ức này.
Sự mạnh mẽ của anh ấy.
Đã vượt ra khỏi tưởng tượng của loại cấp bậc tồn tại như Nửa gương mặt!
Bất kỳ thứ gì có liên quan với người đó, đều sẽ được đưa ra một định nghĩa mới, bởi vì, chính anh ấy, đã mạnh mẽ đến mức có thể áp đảo các quy tắc… có thể sửa đổi lại quy tắc!
Mặc dù, Nửa gương mặt cũng biết, chuyện này có thể là điều cực hạn mà vị này có thể làm được, giả, dù sao cũng là giả, anh ấy không thể dùng đổ giả đánh bại anh ta được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận