Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 664: Ngoan, xuống đây! (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: TTTV
-------------------
Số phận thế gian vốn phập phồng, tiểu gia tiểu nghiệp là như vậy, vương triều hưng tàn cũng là như vậy, cơ bản không cách nào chạy thoát quy luật này.
Cho dù là địa ngục cũng là như thế.
Doanh câu ngồi trên tảng đá lớn ở đỉnh núi.
Không có gió lạnh thấu xương hay cuồng phong bão táp.
Cũng không có hình ảnh ống tay áo tung bay gì.
Anh ta vẫn giữ bộ dạng kia.
Xích lõa nửa người trên.
Chưa rõ bản thân mình đang ở chỗ nào.
Cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Nhìn đám quân uy âm ty khổng lồ che khuất bầu trời phía trước, thành thật mà nói, anh ta không cảm thấy rung động gì, thậm chí anh ta còn cảm thấy có chút chán nản.
Cơ bản.
Vẫn đang cảm khái một đời không bằng một đời.
Nghĩ tới thời đại của anh ta.
Viêm Đế Xi Vưu Hoàng Đế.
Trận chiến tranh bá.
Đánh tới cứ phải gọi là gió nổi mây phun.
Ma Thần phủ xuống trợ chiến, đều vì chủ của mình!
Có lẽ.
Dưới ánh mắt của người hiện đại, đây chỉ đơn giản là màn đối bính của mấy tiểu bộ lạc, nhưng nếu chỉ đơn giản là mấy tiểu bộ lạc đổ máu, làm sao có thể thành lập ra cơ nghiệp muôn đời bất hủ?
Chỉ là một xưng hô "Viêm Hoàng Tử Tôn".
Đã có thể miểu sát bao nhiêu vương triều hậu thế.
Lại nghĩ tới bại tướng dưới tay mình khi đó:
Một Cộng Công đầu như sắt thép đụng vào núi.
Một Khoa Phụ, thiếu thông minh mà bắn mặt trời.
Ngay cả bản thân mình khi tới địa ngục này thì.
Đối mặt với.
Giết chóc.
Đám nhân tài kiệt xuất, mãnh thú… dưới địa ngục.
Mặc dù chúng không uy nghiêm như đại quân âm ty lúc này.
Nhưng loại khí khái phong vân kích động.
Mỗi khi chém giết đối phương xong lại giơ đầu lâu lên, rống một tiếng thống khoái.
Hiện tại.
Không cách nào thấy được.
Hiện tại âm ty quá có quy củ.
Cũng thiếu thú vị hơn rất nhiều.
Chim cút trong nhà nuôi.
Không bằng gà rừng có đầu tước bên ngoài.
- Ông!
Tiếng phù chú vang lên.
Trong lúc nhất thời.
Bốn chiếc hòm quan tài cực lớn chảy xuống.
Bốn đạo thanh quang tử sắc phiêu tán ra.
Từ giữa màn trời.
Xuất hiện bốn bóng người vô cùng tôn quý.
Mỗi người dường như đều mặc đạo bào, lại không phải trang phục đạo sĩ tiêu chuẩn, nhưng phiêu dật xuất trần hơn rất nhiều.
Bốn vị phủ quân.
Bởi vì người cầm quyền một đời cuối cùng chẳng ra gì.
Dẫn tới bọn họ chết đi rồi cũng không được yên tĩnh.
Còn bị người khai quật ra luyện chế thành chiến tranh binh khí.
Động tác này.
Doanh câu coi thường.
Nhưng không thể không nói.
Tứ tôn hư ảnh này.
Cũng thật sự có chỗ kinh khủng!
Cũng nhưng vào lúc này.
Một cơn lốc xoáy từ đằng xa kéo tới.
Doanh câu nở nụ cười.
Đứng dậy.
Cơn lốc đã tới.
Chính giữa.
Là bộ thân thể bị tàn phá của anh ta.
Dường như mỗi một tấc da thịt đều bị vết sẹo bao phủ.
Nhưng cũng là loại thân thể này.
Khiến anh ta cảm thấy thân thiết nhất.
Thân thể doanh câu tiêu tán tại nguyên chỗ.
Chờ lần thứ hai mở mắt ra thì.
Vậy mà anh ta đã nằm ở vị trí trung tâm cơn lốc xoáy.
Đưa tay.
Nghiêng đầu.
Thân thể bị tàn phá lại tản mát ra khí tức uy nghiêm, già nua mà cổ lão.
Thân thể kia hé miệng.
Phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Trong lúc nhất thời.
Phảng phất như ngay cả địa ngục này cũng bắt đầu run rẩy.
Uy thế của doanh câu.
Bắt đầu xuất hiện.
Hiện tại mới có thể tính là khiến cả địa ngục đều cảm nhận rõ ràng!
Thậm chí không ít nơi sát biên giới, không ít chỗ càng sâu hơn so với mười tám tầng địa ngục, dường như cũng có cảm giác, doanh câu phảng phất như còn cảm ứng được khí tức của một số lão hữu.
Không để ý đến hư ảnh bốn vị Thái Sơn phủ quân trước mặt nhất.
Thời gian không nhiều lắm.
Dù sao cũng phải làm nhiều chút chuyện.
Đây không phải kế hoạch, cũng không phải sắp xếp.
Không trải qua việc kế hoạch và tính toán tỉ mỉ.
Nhưng kết quả là.
Hai bên có thể cùng chung chí hướng.
Phải làm cái gì.
Muốn làm cái gì.
Tới địa vị này.
Trong bụng đã hiểu rõ.
Thân thể doanh câu.
Dùng tư thái trực tiếp không biết sợ.
Phá tan phía trên trận pháp quân sự.
Trực tiếp tìm một mặt cờ xí Diêm La, vọt thẳng xuống!
Từng có một nhà cách mạng vĩ đại ở dương gian đã nói: Lần tới tuyền thai chiêu bộ hạ cũ, tinh kỳ mười vạn trảm Diêm La.
Mà nay.
Doanh câu muốn chém.
Chính là Diêm La!
Mày mở đường cho tao.
Tao báo thù cho mày.
Trao đổi đồng giá.
Doanh câu tao.
Không nợ nhân tình!
Phía sau cờ xí Diêm La.
Là một hư ảnh to lớn.
Người này mặc trường bào màu vàng óng.
Đầu đội kim quan.
Chỉ đứng ở nơi ấy.
Đã tự có khí thế khiến người kinh sợ!
Thập Điện Diêm La.
Bình Đẳng Vương Lục mới vừa ngã xuống.
Tống Đế Vương Dư thành phá người thương.
Lúc này.
Còn lại tám vị Diêm La,
Hôm nay có bảy vị đến!
Mà anh ta.
Lại là người đứng đầu trong bảy người!
Thập Điện Diêm La.
Nhất điện.
Tần Quảng Vương họ Tưởng!
- Trong địa ngục, dưới âm ty, sao có thể cho ngươi càn rỡ!
Tần Quảng Vương họ Tưởng đứng thẳng lên.
Cầm đan thư thiết khoán trong tay.
Anh ta không né tránh uy thế của doanh câu.
Mà trực tiếp chỉnh lên!
Anh ta là Tần Quảng Vương.
Anh ta.
Có lực lượng đó!
Dường như mỗi một vai diễn khi lên sân khấu, kiểu gì cũng phải kêu vài câu khẩu hiệu, có phần giống với thời tam quốc, mỗi một danh tướng đều được chạy ra hô hào một trận, chẳng qua, doanh câu không có tật xấu ấy.
Anh ta.
Cũng không thích tật xấu ấy!
Trong nháy mắt.
Doanh câu một cước đạp xuống!
Uy thế thân thể.
Khủng bố như vậy!
Phía dưới.
Vô số đại quân âm ty.
Chỉ thấy pháp thân khổng lồ của Tần Quảng Vương bị xé nứt từng tấc từng tấc một, từng chút từng chút một…
Đến cuối cùng.
Triệt để tan vỡ!
- Rầm!
Tần Quảng Vương họ Tưởng.
Bị một cước giẫm bạo!
Nhanh tới mức khiến người nghẹn họng nhìn trân trối.
Dứt khoát đến mức khiến người không dám tin tưởng!
Đại quân huy hoàng.
Cứ bị người trực tiếp tiến quân thần tốc như vậy!
Doanh câu cất tiếng cười to.
Lao vào trong thiên quân vạn mã.
Một cước giẫm bạo chủ tướng cấp bậc cao nhất của địch quân.
Vui sướng và mãn nguyện như thế.
Người bình thường vốn không cách nào thể hội.
Nhưng doanh câu càng gào to một tiếng:
- A... Di... Đà... Phật...
Đập nát gân cốt của mày xong.
Tao còn xát muối!
Không dừng lại chút nào.
Cũng không cho đại quân âm ty có nhiều thời gian hơn để phản ứng.
Doanh câu trực tiếp xoay người.
Xuất hiện dưới một mặt cờ xí khác!
Phía dưới.
Sở Giang Vương họ Lệ trong mắt lộ ra hung sắc.
Gầm nhẹ nói:
- Chớ có càn rỡ!
Vậy mà.
Nghênh tiếp anh ta.
Lại là một đấm!
- Oanh!
Dưới một đấm.
Pháp thân của Sở Giang Vương Lệ như giấy dán.
Trực tiếp bị đánh xuyên.
Cả cán cờ xí kia.
Cũng lập tức vỡ vụn!
- A... Di... Đà... Phật...
Không đợi doanh câu lại chuyển thân.
Năm Diêm La đồng loạt mà đến.
Vô số pháp thuật khủng bố trực tiếp đánh lên trên thân thể bị tàn phá của doanh câu.
Thế nhưng doanh câu lại hồn nhiên không để ý.
Mặc cho đám người đánh tới.
Riêng ta vẫn đi!
Tốc độ thân thể nghe rợn cả người.
Trực tiếp đụng đổ pháp thân của Biện Thành Vương.
Sau đó càng một gối.
Đâm xuyên Đô Thị Vương Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận