Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1477: Chuyên gia đào hố! (2)

- Tới rồi.
Lúc này, ở lầu hai có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi xách theo một vali hành lý đi xuống cầu thang.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo tay ngắn màu đỏ, quần jean màu xanh, ăn mặc bình thường, dáng vẻ cũng cũng bình thường không có gì đặc biệt, thật đúng là không nhìn ra dáng vẻ kiếm kế sinh nhai ở nơi này.
- Ừm, tới rồi.
Lão đạo hào hỏi với vị Đại muội tử thân thiết với mình, hôm nay ông ta đến đây chính là để tiễn cô ta.
- Được rồi, đồ đạc tôi vừa thu dọn xong rồi, vừa đặt vé tàu lửa xong, vừa đúng lúc chúng ta có thể đi ăn bữa cơm, nhưng phải nói trước nhé, tôi mời khách.
- Ồ, ăn cơm gì chứ, chỗ này không tiện lắm, có thể đến phố Nhu Gia ở bên cạnh thuê phòng theo giờ nha.
“Chị gái Phương Phương” ở bên cạnh trêu ghẹo nói.
Đại muội tử áo đỏ không để ý tới cô ta, một trước một sau cùng lão đạo đi ra khỏi tiệm làm móng.
Cũng không đi xa, dừng lại ở một tiệm “canh thịt bò Hoài Bắc” ở ngay bên đường đối diện, sau khi đi vào Đại muội tử điểm bún nước thịt bò, lão đạo thì muốn hai cái bánh nang*.
(*món ăn chính của người Duy Ngô Nhĩ và người Ka-dắc, TQ)
Nếu nói tình cảm giữa hai người sâu nặng bao nhiêu, thì đó là giả.
Nhưng nếu so sánh với những người qua đường gặp thoáng qua nhau, thì giao tiếp giữa hai người sâu hơn cũng thường xuyên hơn, cho nên, trong lúc tạm biệt, cũng có thêm chút thương cảm ly biệt.
Bánh nang không có mùi vị gì, lão đạo miếng được miếng không mà ăn hết một cái, đơn thuần coi như tìm một công việc cho miệng của mình mà thôi.
Đại muội tử ung dung thong thả ăn hết phần bún nước, uống từng ngụm từng ngụm nước canh nhỏ.
Được một lát.
Cô ta buông đũa xuống, rút ra một tờ khăn giấy trên bàn lau miệng, nói:
- Không chừng qua một thời gian nữa tôi sẽ trở lại, đến lúc đó, tôi sẽ liên lạc với ông.
Lão đạo gật đầu một cái.
Người phụ nữ đứng dậy, trả tiền, cũng không bao nhiêu tiền, cũng dễ nói là cô ta mời khách, lão đạo cũng không đi tranh trả tiền.
Sau khi tính tiền xong, người phụ nữ nói với lão đạo:
- Cùng tôi đi đến chỗ của chủ nhà lấy chút tiền đặt cọc đi, tôi sợ chủ nhà thấy tôi là người nơi khác tới, cố ý ép không trả tiền đặt cọc cho tôi.
Lão đạo nghe vậy, gật đầu một cái.
Căn phòng mà người phụ nữ thuê cách nơi này không xa, nơi này từng là khu vực phá bỏ và di dời, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân nên phải tạm ngừng lại, cho nên vẫn giữ nguyên được mấy gian phòng.
Người phụ nữ đi tới cửa một căn hộ, đưa tay gõ cửa, chỉ chốc lát sau, một lão thái bà đi ra mở cửa.
- Dì nhà, nhà cửa tôi đã thu dọn xong rồi, cũng đã quét dọn qua rồi, tối nay tôi sẽ đi ngay, dựa theo thỏa thuận trước đó, tháng này vẫn còn lại nửa tháng tôi không ở, nhưng dì phải trả tiền đặt cọc lại cho tôi.
Nghe thấy phải trả lại tiền đặt cọc, chân mày của lão thái bà bỗng nhiên nhíu lại một cái, thuận thế lập tức muốn đóng cửa lại.
Lão đạo cướp trước một bước, chèn vào khe cửa, trực tiếp dùng phương ngữ của Thông Thành hét vào phía bên trong:
- Hoàn tiền đặt cọc lại cho người ta, nếu không thì bà không có quả ngon mà ăn đâu!
Đến Thông Thành cũng được mấy năm rồi, phương ngữ của Thông Thành có khó học hơn nữa, lão đạo cũng đã quen thuộc được gần hết rồi.
Lão thái bà dùng giọng the thé nói:
- Làm gì đó, làm gì đó, đây là muốn tôi báo cảnh sát đúng không!
- Lão đầu tử, lão đầu tử, ông mau dậy xem thử một chút đi này, đừng có ngủ nữa, người này sắp đánh tới cửa rồi kìa!
- Báo cảnh sát sao, bà cứ báo cảnh sát đi nha, con của tôi chính là làm ở cục cảnh sát đấy, bà báo cho tôi xem thử một chút, rốt cuộc là ai không có đạo lý!
Đối phó thứ người như vậy, lão đạo có kinh nghiệm, những kẻ chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, bạn muốn nói chuyện phải trái với bọn họ, cũng được thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn phải khiến cho bọn họ sợ bạn.
Lão thái bà nghe vậy, sửng sốt một phen, sau đó tròng mắt đỏ hoe, giống như là muốn khóc như thế, nức nở nói:
- Lão đầu tử à, cái đồ nhát chết nhà ông, cứ như vậy mà nhìn tôi bị người ta bắt bạt đúng không chứ! ! !
- Tôi thật đúng là mắt mù mà, lúc trước lại đi gả cho ông, để tới khi già đầu rồi lại còn bị người ta ăn hiếp thế này!
Lão thái bà vừa mắng ông già nhà mình vừa móc ví tiền ra.
Tay phải lau lau nước mắt, lại mở ví tiền ra, đếm đếm móc ra một ngàn tệ từ trong đó, dùng sức nắm chặt một chút, ném cho người phụ nữ.
Người phụ nữ khom lưng, nhặt lấy tiền rơi ở trên mặt đất.
- Được chưa!
Lão thái bà hung tợn mà nói.
Lão đạo vẫn chắn ở cửa như trước, nhìn về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ gật đầu một cái.
Thật ra thì, tiền đặt cọc là một ngàn ba, nhưng có thể hoàn về được một ngàn là cô ta đã thỏa mãn rồi.
Lão đạo mới thu người về.
- Ầm!
Lão thái bà nặng nề đóng sập cửa lại.
Ngăn cách bằng cánh cửa.
Còn có thể nghe được tiếng mắng chửi của lão thái bà.
Đại khái vẫn là mắng chửi ông già nhà mình quá nhát gan thật không có tiền đồ để cho bản thân bị người ta bắt nạt vân vân.
- Được rồi, cám ơn ông, lão ca ca, tôi về tiệm trước đã, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại sau.
Người phụ nữ dang hai cánh tay ra, cho lão đạo một cái ôm, sau đó xoay người, tiêu sái rời đi.
ở quê nhà cô ta cũng có chồng và con, thật ra thì, những người phụ nữ đã đến tuổi này rồi mà còn ra ngoài làm cái nghề này, cơ bản đều là hình mẫu tiêu chuẩn này mà thôi.
Lão đạo châm điếu thuốc, không vội đi, mà lại ngồi xuống ở trên một tảng đá ở ngoài cửa.
Gác chân lên.
Hút thuốc.
Loại chia lìa này, ông ta đã từng trải qua nhiều rồi, nói lời “tan nát tâm can” hơn nữa, thực sự không đến mức đó, nhưng loại tâm tình giống như tạm biệt bạn tốt như thế này thì vẫn phải có.
Ngẩng đầu.
Nhìn đám mây ở trên bầu trời một chút.
Tan tan hợp hợp, không biết mệt mỏi.
Thật ra thì, cũng không phải là lão đạo chưa từng nghĩ đến loại chuyện như tìm bạn đời, nhưng cuối cùng đều không giải quyết được gì cả.
Ngược lại cũng không phải là ông ta thích giả ngầu đơn độc độc hành gì đó, muốn một thân một mình sống hết đời, theo đuổi loại ung dung thản nhiên gì đó.
Chỉ là tự cảm giác bản thân, hình như thực sự không thích hợp với chuyện có quá nhiều ràng buộc đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận