Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1767: Truy tìm nguồn gốc (Hạ) (2)

Vật này, vào thời kỳ Ngụy Tấn, là đồ thịnh hành, bởi vì thứ đồ chơi này, sau khi uống vào thì hiệu quả giống như dùng ma túy vậy, có hiệu quả gây ảo giác, cho nên, có thể nói là sản phẩm ma túy của thời kỳ đó.
Tại sao vẫn luôn nói thời kỳ Ngụy Tấn nhiều cuồng sĩ phong lưu?
Phần lớn người dùng thuốc này nọ, một đám quý tộc, hàng ngày chơi thuốc, hàng ngày mơ màng phê thuốc, có thể không phong lưu có thể không mất khống chế được sao?
Đương nhiên, tác dụng phụ của thứ đồ chơi này rất lớn, những kẻ dùng Ngũ thạch tán trở thành người già lú lẫn không biết bao nhiêu cho hết, thậm chí, những người trực tiếp thăng cũng rất nhiều, Vương Hi Chi – thi thánh, chính là người yêu con đường này một cách sâu sắc, đồng thời, cũng bị hại rất nặng nề.
Chẳng qua là, đối với người bình thường mà nói, tác dụng phụ của những thứ này thật sự rất nguy hiểm, nhưng đối với những nhân vật ở cấp bậc như lão đạo mà nói, thực sự có thể nói là… thú vui tao nhã mà thôi.
- Dùng một liều?
Luật sư An nịnh nọt mà hỏi.
Lão đạo cười không nói, giơ tay lên, lại dừng lại.
- Về dụng cụ thì ở chỗ tôi có đủ cả, tôi sẽ mang lên cho ngài.
Phong lưu thời Ngụy Tấn, chú trọng phong thái phóng khoáng, cho dù là tụ tập chơi thuốc, cũng có một bộ công cụ thật lớn, cũng quy trình đầy đủ.
Mọi người coi như là chơi thuốc, cũng phải chơi ra được cảm giác nghi thức, phảng phất như thể là đang cử hành tế tự vậy.
Nếu để cho những kẻ say mê dùng thuốc của thời kỳ Ngụy Tấn chuyển kiếp tới nhìn thấy người thời đại này hút ma túy như thế nào.
Đoán chừng ngay lập tức sẽ lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, mắng một tiếng:
- Hành vi thổ bỉ thấp kém, không xứng làm bạn với chúng tôi.
Chẳng qua là, vào lúc luật sư An cầm dụng cụ tới, đồng thời đang tự mãn về sự thành công vì ý kiến nịnh nọt đầy sáng tạo của mình.
Phía trên.
Bỗng nhiên truyền tới một tràng tiếng cười.
Theo sát sau đó.
Chính là một luồng uy áp kinh khủng.
Lúc này đã đánh xuống dưới!
Bóng dáng lão đạo trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện ở trong phòng ngủ trên tầng hai.
Lúc này.
Nửa gương mặt trên người đã lộ ra hoa văn màu đỏ như máu, khí tức hung ác trên người đã khó có thể mà đè xuống được.
Lão đạo vừa thấy.
Lúc này tiến lên một bước.
Một tay bắt được bả vai của Nửa gương mặt.
Chỉ trong một nháy mắt.
Bóng dáng của lão đạo và Nửa gương mặt xuất hiện ở vị trí Hải Khẩu ở bên cạnh Trường Giang của Thông Thành.
- Aaaaaaaa... A! ! ! ! ! ! !
Nửa gương mặt gần như điên cuồng mà gầm thét, vào lúc này, hoàn toàn phát tiết ra!
Trong một lúc.
Trên biển và sông ở nơi này.
Nổi lên cơn sóng thần!
Sấm chớp điên cuồng rong ruổi tàn phá ở trong bầu trời.
Cuồng phong giống như hung thú mà điên cuồng gào thét xông tới.
Trong mắt những người phàm không biết chân tướng ở chung quanh.
Tình cảnh này.
Giống như tình cảnh bão tới!

- Đang em đẹp, tất cả mọi người chờ dọn cơm, ăn xong nói không chừng là bữa cơm đoàn viên cuối cùng rồi, anh như thế này là đang phát điên gì vậy chứ.
Lão đạo nhìn mình Nửa gương mặt đang quỳ rạp ở trước biển ở phía trước, có chút tức giận mà chỉ trích.
Lúc trước.
Nếu không phải ông ta ra tay kịp thời, lấy thanh thế và khí thế lúc đó, nếu trực tiếp xông thẳng vào khu Nam phố - khu vực trung tâm mật độ dân số cao, thương vong mà chuyện đó mang đến, thật đúng là cực kỳ đáng sợ.
Đương nhiên, cũng không phải nói lão đạo bỗng nhiên bộc phát lòng thương chúng sinh, mà là nếu như ông ta đã đạt thành thỏa thuận với vị ông chủ tiệm sách kia, bên phía ông ta cũng đã hoàn thành cam kết, bức họa này cũng chỉ mới được treo lên bức tường kia chưa được bao lâu, nếu như lần này bị hủy, vậy những chuyện ông ta làm trước đó, há chẳng phải toàn bộ đều thành lãng phí thời gian rồi sao?
- Ha ha... Ha ha ha...
Nửa gương mặt vẫn đang tiếp tục phát ra loại tiếng cười này, chẳng qua là tiếng cười đó, đã càng ngày càng lạnh rồi.
Lão đạo có chút cau mày, ông ta cảm nhận được, bộc phát trước đó, cũng không phải là dấu chấm hết cho việc phát tiết, có thể, chẳng qua là bắt đầu của việc tẩu hỏa nhập ma mà thôi.
Cho dù là lão đạo, cũng rất khó có thể tưởng tượng được, một kẻ tuy nói đã bị giam giữ phong ấn rất lâu nhưng tuổi thọ cũng có thể lấy “ngàn năm” làm đơn vị tính toán.
Rốt cuộc là đã gặp chuyện gì.
Mới có thể khiến cho anh ta điên cuồng suy sụp đến như vậy?
Từng luồng màu đỏ sậm bắt đầu lan tràn từ trên người Nửa gương mặt, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà bao trùm lên mặt biển chung quanh.
Loại “đỏ” này, đỏ đến mức khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Tuyệt vọng, tức giận, tĩnh mịch...
Các loại tâm tình tiêu cực bắt đầu trút xuống, vào giờ phút này, đã hình thành một loại từ trường của riêng mình, giống như là kết giới.
- Còn không kiềm chế!
Từ miệng lão đạo phun ra Chân Ngôn, từng chữ vang vọng!
Vị “lão đạo” lúc trước, đúng quả thật là nhiên viên của tiệm sách, nhưng ông ta hiện tại, thế nhưng tuyệt đối không có loại tự giác đi theo sau đuôi chùi đít cho tiệm sách.
Cũng không muốn dùng thời gian của mình, lãng phí ở nơi này, tiếp đãi một kẻ không biết đã chịu đả kích ở đâu lại đang phát tiết cảm xúc ở nơi này.
Nhưng mà.
Rốt cuộc thì Nửa gương mặt vẫn là Nửa gương mặt.
Thật ra thì.
Từ lúc sống lại tới nay.
Tuy nói đã nuốt vị nữ phân thân của Giải Trãi kia.
Nhưng nếu bạn nói là anh ta đã khôi phục được bao nhiêu, vậy thì thực sự cũng chưa tới mức đó.
Chẳng qua là.
Căn cơ, cấp bậc, thân phận, cảnh giới.
Rốt cuộc thì vẫn đặt ở đó.
Chân ngôn của lão đạo không thể chấn nhiếp được tâm thần, ngược lại lại nghe thấy lời đáp trả cực kỳ trong trẻo lạnh lùng của đối phương:
- Kiềm chế? Vì sao tôi cần phải kiềm chế, tôi thì tính là thứ gì chứ, lại có thể dùng tới hai chữ “kiềm chế”?
Lông mày lão đạo nhướn lên, đến lúc muốn nói gì đó, thế nhưng lại bị Nửa gương mặt oán trách:
- Sống cả ngàn năm, sống đến mức thành một chuyện tiếu lâm, tự cho là bản thân sống đến ung dung thoải mái, cuối cùng lại là trò cười trong mắt người khác.
- Ai dám cười anh chứ? - Lão đạo hỏi.
- Chính tôi.
Hai tay của Nửa gương mặt đột ngột đập xuống mặt biển một cái.
- Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận