Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1454: Đưa tôi chuối tiêu! (1)

Viêm ruột thừa chỉ là một loại tiểu phẫu, mặc dù viêm ruột thừa cấp tính thật sự là kiểu đau đến có thể chết người, nhưng nói thật, độ khó của nó, có lẽ chỉ khó hơn phẫu thuật cắt bao quy đầu một chút thôi đi.
Nhưng đối với Châu Trạch mà nói, như vậy đã đủ rồi, làm phẫu thuật cũng chú trọng đến chuyện quen tay hay làm, mấy năm nay, căn bản là anh cũng không làm được bao nhiêu ca phẫu thuật, nhưng để cắt một cái ruột thừa, ngược lại thì vẫn rất dư dả.
Dùng cái kìm xốc ruột thừa ở trên khay lên, đặt ở dưới ánh đèn cẩn thận đánh giá.
Những gì bạn thấy được là ruột thừa.
Thứ bạn không thấy được là thanh xuân đã mất đi.
Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, theo thói quen nhắc nhở mấy câu về những chuyện cần phải chú ý với người nhà bệnh nhân, trọng điểm là trước khi bệnh nhân đánh rắm được thì tốt nhất là không nên ăn hay uống gì cả.
Ngược lại thì đường glucose vẫn luôn treo ở đó, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tắm ở trong tiệm thuốc, thay lại quần áo trước đó của mình, Châu Trạch đi ra khỏi tiệm thuốc, ánh nắng rực rỡ, chiếu lên trên người, ông chủ Châu – người vừa làm phẫu thuật xong - đột nhiên có chút xuất thần.
Phảng phất như thể bản thân vẫn là một bác sĩ Châu, phảng phất như mình vẫn còn chưa mở một tiệm sách mà trên thực tế vẫn luôn lỗ vốn.
Nhưng cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, bạn có thể quay đầu nhìn lại, nhưng xe thì vẫn phải tiếp tục chạy về phía trước.
Sở dĩ con người thích hồi ức là bởi vì những thứ đó chỉ có thể hồi tưởng lại mà thôi.
Mặc dù Phương Phương đang mang thai, nhưng vẫn đi làm ở chỗ cũ, chẳng qua cô ấy cũng biết rõ bản thân mập, sẽ gây bất lợi cho việc sinh nở, cho nên dạo này cũng đã tăng cường mức độ vận động của bản thân.
Đối với người mập mà nói, để mà vận động, thực sự có chút khó khăn, nhưng với người làm mẹ, cô ấy thực sự lại có càng nhiều động lực hơn.
Vào lúc này, Phương Phương mới vừa đi tản bộ quay về, vừa vặn đụng phải Châu Trạch mới vừa đi ra khỏi tiệm sách.
- Ông chủ, bữa trưa tôi có làm cơm với đậu cô-ve, đưa cho anh một chút nhé?
Đậu cô-ve trộn chung với gạo nấu chung, phối hợp với thịt cắt hạt lựu và chút gia vị, làm được thành cơm đậu cô-ve vừa thơm ngon lại không dầu mỡ.
Thậm chí còn không cần món ăn kèm gì đó, bởi vì món này đã là cơm đồng thời cũng là món ăn.
- Được, vất vả cho cô rồi.
- Xem anh nói kìa.
- Đúng rồi, chồng cô thủ hộ ở nơi nào?
Đây coi như là trao đổi lịch sự.
- À, chuyện này thì tôi cũng không biết nữa, tôi đã từng hỏi anh ấy một lần, nhưng anh ấy nói là chuyện này phải giữ bí mật.
Phương Phương che miệng cười một tiếng, không có lúng túng, chỉ có tự hào.
Châu Trạch gật đầu một cái, lại trò chuyện với Phương Phương thêm một lát nữa, sau đó thì quay trở về tiệm sách.
Mà lúc này.
Ở vị trí giao lộ đèn giao thông cách Nam phố không xa, xảy ra một vụ tai nạn giao thông.
Nguyên nhân của vụ tai nạn giao thông rất đơn giản, một người qua đường ngu ngốc vượt đèn đỏ*, đụng phải một tên tài xế đầu sắt vượt đèn vàng.
(*ở đây nhắc tới tín hiệu của người đi bộ)
Sau đó phần trước của xe và cơ thể máu thịt đã có một cuộc tiếp xúc thân mật.
Mấy năm này, theo sức tác động của dư luận trên Internet, loại chuyện người đi đường vượt đèn đỏ bị xe đụng phải như thế này, ngược lại đã ít đi rất nhiều, nhưng điều kiện tiên quyết là xe không vượt quá tốc độ.
Một xe cảnh sát dừng lại ở khu vực ngã tư đường, một cảnh sát trung niên trên người mặc đồng phục trước tiên lập tức khống chế được chiếc xe đã gây nạn, bởi vì dường như chiếc xe này đang có ý định bỏ trốn.
Sau khi khống chế được chiếc xe, cảnh sát đưa giấy chứng nhận của mình ra, ra hiệu chủ xe tắt máy xuống xe, nhưng chủ xe cự tuyệt, đồng thời xe cũng không tắt máy.
Cảnh sát trực tiếp lựa chọn cưỡng chế phá cửa sổ, vô cùng quả quyết.
Lúc cửa sổ xe bị phá, chủ xe bị dọa sợ đến quát to lên.
Cảnh sát ngửi thấy mùi rượu.
Nói chung, buổi tối, người uống rượu điều khiển tương đối nhiều, buổi sáng người uống rượu lái xe sẽ tương đối ít, nhưng rất hiển nhiên, vị này là một trường hợp đặc biệt.
Trong lúc nhất thời.
Lão Trương – trên người mặc đồng phục – có chút không nói được gì.
Kẻ say rượu lái xe đụng phải người vượt đèn đỏ.
Chuyện này có được tính là một hình thức khác của lấy độc trị độc không?
Còng chủ xe lại trước, nhìn thấy xe của cảnh sát giao thông đã đến, lão Trương hô một tiếng với những người đang vây xem ở chung quanh, bản thân thì ôm lấy vị thiếu niên vượt đèn đỏ bị xe đụng kia lên trên xe cảnh sát của mình trước.
Mở còi xe cảnh sát ra.
- Ò é ò é ò é ò é! ! ! !
Những tài xế của những xe phía trước thấy như vậy thì bắt đầu né tránh nhường đường.
Nói chung, nhìn thấy ở phía sau có xe cấp cứu xe cảnh sát cùng với xe cứu hỏa, chỉ cần đối phương mở còi xe chứng minh bản thân đang chấp hành nhiệm vụ, xe phía trước đều sẽ né tránh nhường đường vô điều kiện.
Tên tài xế trước đó lão Trương vừa mới bắt được, con hàng này, vào ba ngày trước trong lúc xe cứu hỏa của thành phố đi làm nhiệm vụ, anh ta lại nổi hứng chơi trò ngăn cản ở trước đầu xe, oai phong lẫm liệt, xoay bên trái xoay bên phải, lắc qua lắc lại chính là không để cho xe cứu hỏa đi qua.
Có đoạn phim trên xe cứu hỏa làm bằng chứng, người này trực tiếp bị bắt tới ghi âm quay lại video nói lời xin lỗi sám hối đối với nhân dân cả nước, sau đó bị nhốt lại nửa tháng.
Dường như người thanh niên ở trên ghế sau xe cũng không bị thương nhiều lắm, ít nhất lão Trương không thấy bất kỳ xuất huyết gì cả, nhưng khi vụ tai nạn giao thông xảy ra, không sợ người ta cả người đầy máu mà la hét “oa oa oa”, chỉ sợ người ta không nói một tiếng nào mà nằm yên bất động trên đất giống như người gỗ mà thôi.
Rốt cuộc.
Lão Trương lái xe đến tiệm thuốc ở trên Nam phố.
Sau khi đưa bệnh nhân vào.
Lão Trương gọi điện thoại cho phía bên đội cảnh sát giao thông, một ít chuyện sau đó thì đợi buổi chiều anh ấy về sẽ giải quyết.
Chỉnh sửa lại đồng phục cảnh sát của mình một chút.
Lão Trương ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời buổi trưa một chút.
Tiến về phía trước, tiến về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận