Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 485: Phản phệ!

Nhất là một chữ "ngon" cuối cùng doanh câu nói.
Gần như "đập" Châu Trạch tới mức hộc máu.
Đã tới lúc này rồi.
Anh lại có thể kêu tôi "ngủ ngon"?
Chỉ có điều, ông chủ Châu phản ứng lại cũng rất nhanh, doanh câu nói anh ta còn đang tiêu hóa Giải Trãi đã cắn nuốt lần trước, không cách nào hoàn toàn thức tỉnh để chiến đấu. Nếu vậy, chẳng khác gì Châu Trạch trực tiếp biến từ người chơi mở auto thành người chơi bình thường.
- Rầm!
Một chưởng vỗ lên mặt đất, khiến bản thân mình đứng lên, móng tay Châu Trạch bắt đầu không ngừng xoay tròn. Sau khi giải quyết hết mấy lệ quỷ gần mình, Châu Trạch không dám trì hoãn nữa, bắt đầu lui về phía sau.
Có một điều doanh câu nói rất đúng, nếu Châu Trạch một lòng muốn đi, Chu Thắng Nam không hẳn có thể giữ bản thân mình ở lại.
Nhưng Châu Trạch lại không trực tiếp mừng rỡ, quay đầu rời đi ngay, muốn vô tâm vô phế như vậy Châu Trạch không làm được.
Hiện tại anh đang nằm trong giai đoạn khó xử.
Đánh thì đánh không lại, nhưng nếu chỉ vẻn vẹn là trên trăm lệ quỷ, Châu Trạch có thể liều mạng một phen, cho dù bản thân phải trả giá cao thảm trọng cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Nhưng chỉ cần có Chu Thắng Nam ở đây, cho dù trên trăm lệ quỷ này bị giết chết cũng có thể nhanh chóng phục hồi như cũ, tái hiện, đây không chỉ đơn giản là có thể đánh thắng Chu Thắng Nam nữa hay không.
Chỉ riêng việc hao tổn cũng có thể dây dưa mình đến chết.
Nhưng anh cũng không thể bỏ mặc tất cả trực tiếp trốn. Nếu không Chu Thắng Nam phát điên, đại khai sát giới, sau khi giết xong sẽ tạo thành hậu quả Châu Trạch không chịu nổi.
Ngày bình thường anh làm quan địa phương nhỏ bé, có dùng nó để bắt chẹt vài người cũng không sao cả, dù sao thì vong hồn cũng đã quen rồi, âm ty cũng cam chịu coi đây là quy tắc ngầm. Nhưng nếu khu vực mình quản lý thực sự xảy ra chuyện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Chu Thắng Nam nhíu mày, cô bé không nghĩ tới dưới tình huống này, Châu Trạch còn có thể thoát khỏi ràng buộc.
Chỉ có điều, nhìn thấy Châu Trạch đứng ở đàng kia tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, cô bé rất vui vẻ.
Do dự một lát, Chu Thắng Nam không tiếp tục lựa chọn để lệ quỷ bên cạnh mình tiếp tục đối phó với Châu Trạch, tiến hành truy sát anh, bởi vì cô bé không rõ lắm loại truy sát này sẽ kéo dài bao lâu.
Cô bé cũng chán loại trò chơi truy sát này rồi.
Hiện tại, cô bé khát vọng giết chóc, khát vọng máu tươi, khát vọng có thể đi chứng minh một kết quả.
Cho dù kết quả này.
Là do cô bé cưỡng ép chế tạo ra, nhưng cô bé chỉ cần kết quả này.
Đưa tay chỉ về phía Châu Trạch.
Gần tám mươi lệ quỷ trực tiếp đứng ở vị trí đầu hành lang, xếp thành một hàng, đôi mắt của tất cả bé gái lệ quỷ cứ nhìn chằm chặp Châu Trạch cách đó không xa.
Chỉ cần Châu Trạch dám tới gần nơi này, các cô bé sẽ lập tức tiến lên ngăn cản.
- Chú bác sĩ, không phải chú không muốn nhìn thấy cháu giết người sao?
Chu Thắng Nam mở miệng hô lên:
- Cháu đây sẽ giết người, giết từng bức từng bước ngay trước mặt chú cho chú xem.
Châu Trạch nặng nề mà thở hổn hển, tuy rằng anh không rút lui nhưng cũng không xông một mạch vào, trên người anh không có ngoại thương, nhưng toàn thân cao thấp có rất nhiều vị trí không ngừng truyền tới đau đớn.
- Bọn họ không coi chúng cháu là người.
- Xã hội này.
- Thế giới này.
- Cũng không coi chúng cháu là người.
- Chúng cháu.
- Cần gì phải coi bọn họ là người đâu?
Chu Thắng Nam xoay người, đưa tay chỉ hai bé gái bên cạnh, hai bé gái này trưởng thành đến gần như là giống nhau như đúc, như song bào thai.
- Hai em gái, hai người đi đi, chị đi cùng với các em.
Song bào thai lệ quỷ đi lên bậc thang, Chu Thắng Nam dẫn theo hơn mười lệ quỷ bé gái theo ở phía sau.
Cô bé không muốn loại tình huống trước đó xuất hiện lần nữa.
Cô bé đã giết chết cha mẹ và bà nội mình, người một nhà của cô bé đều bị cô bé giết.
Cô bé cũng đã giết.
Vì sao các người lại có thể hoà giải.
Lại có thể buông chấp niệm?
Không thể.
Không cho phép.
Cũng không chuẩn!
Mọi người đều giống nhau.
Chúng ta.
Đều giống nhau!
Các người không giết, các người không thể xuống tay được, chị đây sẽ giúp các người!
Những bé gái bị phá thai kia, trong lòng các cô bé có oán niệm, có phẫn nộ, có không cam lòng, nhưng các cô bé càng giống một tờ giấy trắng, tuy rằng bị uốn nhưng lại chưa bị dính quá nhiều vết bẩn.
Chu Thắng Nam lại khác, tuổi thơ của cô bé phải sống trong gia đình mà toàn gia không lúc nào không mong muốn bé trai.
Nội tâm của cô bé đã sớm bị cha mẹ và bà nội mình bóp méo hết lần này tới lần khác.
Cô bé có hận.
Hơn nữa loại hận này.
Cần phải phát tiết!
Châu Trạch lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, bởi vì anh cách đám lệ quỷ này quá dẫn, dẫn đến từ trường chúng quanh lâm vào hỗn loạn, di động cũng không có tín hiệu.
Nhưng trước khi truy đuổi đến nơi đây, Châu Trạch từng nhắn định vị của mình vào nhóm Wechat "Lão đạo gợi cảm đánh bài online".
Không yêu cầu xa vời tới chuyện ba quỷ sai thuộc hạ ở vùng đất khác có thể đuổi kịp đến đây.
Nhưng đám người Oanh Oanh trong phòng sách sẽ lập tức tới.
Lúc này, Châu Trạch chỉ có thể tiếp tục chờ.
Thậm chí.
Trong lòng anh đã làm xong chuẩn bị để Chu Thắng Nam giết một ít người.
Bạn không thể nói ông chủ Châu lãnh huyết, cố ý lui nhường hy sinh người bên trong tòa nhà công nhân viên chức này.
Nếu ông chủ Châu thực sự máu lạnh, hiện tại đoán chừng ông chủ Châu đã sớm đóng gói đồ vật chạy trốn, chờ tuần kiểm tới bắt bản thân mình vấn tội, lại gọi doanh câu ra giết ngược người ta.
Sau đó, hai người cùng nhau vượt qua cuộc sống vui vẻ không biết xấu hổ không có ngượng ngùng.
... ...
Khi Chu Thắng Nam đi tới cửa thì.
Khóa cửa tự động bị mở ra, cửa cũng từ từ bị mở ra.
Chu Thắng Nam đi vào.
Hai song bào thai bé gái cũng đi vào.
Ở đây hẳn là nhà của các cô bé, các cô bé có thể cảm ứng được khí tức của cha mẹ mình, đó là một loại thân thiết đến từ phương diện huyết mạch, cho dù hiện tại các cô bé đã chết đi, nhưng loại quan hệ này hẳn sẽ không bị chém đứt.
Đám bé gái lệ quỷ khác cũng đi đến.
- Két..... ...
Đây là một căn hộ với bố cục hai phòng ngủ một phòng khách.
Vào lúc này, cửa phòng ngủ chính cũng bị mở ra.
Trên mặt giường lớn có nằm một nam một nữ đang nằm, bọn họ đang say ngủ.
Cho dù lúc trước, màn giao chiến dưới lầu tạo ra động tĩnh rất lớn, nhưng nhiều lệ quỷ ở chỗ này như vậy có thể hình thành từ trường đủ để ngăn cách cảm giác của người sống ở phụ cận.
- Đi đi, cha mẹ của hai em đang ở chỗ này.
- Đi đi, trước đây chính là bọn họ đã bóp chết hai em khi hai em còn chưa ra đời.
- Đi đi, đi tìm đáp án thuộc về mình, đi đi, đi nói cho bọn họ biết các em đã phải trải qua thống khổ và tuyệt vọng tới cỡ nào!
Chu Thắng Nam đứng phía sau hai song bào thai lệ quỷ nói.
Hai bé gái song bào thai mang theo oán niệm đi về phía bên giường.
Mỗi người đều tự đứng ở một bên.
Các cô bé đưa hai tay ra, chậm rãi cúi người xuống, phân biệt bóp lấy cổ cha mẹ mình.
Trong giấc mộng, hô hấp của hai người từ từ trở nên dồn dập lên.
Bọn họ cảm thấy khó thở, ngực như bị một đám lửa thiêu đốt, cảm giác này như quỷ áp giường khiến bọn họ rất khó chịu, nhưng không cách nào mở mắt tỉnh lại.
Nhưng chậm rãi.
Hai bé gái song bào thai lại đồng thời buông lỏng tay ra.
Các cô bé.
Thậm chí các cô bé còn sinh ra xung động muốn rúc vào bên người cha mẹ mình ngủ một giấc.
Dù sao thì.
Các cô bé cũng chưa được sinh ra.
Đương nhiên các cô bé cũng chưa từng được cha mẹ ôm ấp, càng chưa được hưởng thụ sự quan tâm bảo vệ đến từ cha mẹ.
Hiện tại.
Không biết vì sao.
Rõ ràng trong lòng các cô bé có oán niệm sâu nặng.
Nhưng điều các cô bé khát vọng nhất ngược là thứ đơn giản nhất, thậm chí loại khát vọng này còn có xu thế khống chế phẫn nộ trong lòng các cô bé.
- Vì sao lại ngừng tay?
Chu Thắng Nam lạnh như băng hỏi.
Giống như bạn muốn dung nhập vào một giới, ít nhất phải biến bản thân mình trở thành tồn tại giống người trong giới kia vậy.
Chu Thắng Nam đã coi những bé gái bị phá bỏ này như chị em của mình, coi bọn họ là bạn bè tốt nhất của mình.
Nhưng cô bé chợt phát hiện.
Mình và các bé gái này thực sự không giống nhau, điều này khiến cô bé có cảm giác nguy cơ, phảng phất như bản thân mình.
Là người nằm ngoài giới này.
- Các người tránh ra!
Chu Thắng Nam quát lớn.
Hai bé gái song bào thai chậm rãi lui về phía sau, thối lui ra khỏi phòng ngủ này.
Các bé gái còn lại, dưới sự phân phó của Chu Thắng Nam đi tới bên giường, bắt đầu một lần nữa bóp lấy cổ hai người còn đang ngủ say trên giường.
- Các em không giết, chị tới giết giúp các em!
Trong mắt Chu Thắng Nam đã bắt đầu từ từ vằn vện tia máu.
Hai bé gái song bào thai lặng lẽ đi tới phòng khách.
Các cô bé nhìn nhau.
Lại không biết làm sao.
Ở trong môi trường này, chính các cô bé cũng có chút không biết làm sao, chẳng qua, các cô bé vẫn có thể giữ được lạnh lùng.
- Đinh linh linh... ... Đinh linh linh... ...
Một gian phòng khác truyền đến tiếng chuông gió.
Hai bé gái song bào thai đi tới trước cánh cửa kia, trực tiếp xuyên qua cửa đi vào.
Đây là một gian phòng ngủ khác, nhưng các cô bé không tới nơi này xem người gọi là em trai của mình.
Trên thực tế, các cô bé không cảm ứng được, trong nhà này trừ cha mẹ mình và Chu Thắng Nam ra, còn có khí tức của người sống thứ tư nào.
Phòng ngủ rất sạch sẽ, đồ vật bên trong cũng rất nhiều.
Có hai giường em bé, trên giường còn có đồ chơi, trong tủ treo quần áo treo rất nhiều quần áo của bé gái, rất tinh xảo, còn có búp bê vải mà mấy bé gái rất thích chơi.
Loại cảm giác này.
Như các cô bé còn sống, còn được sinh hoạt chung một chỗ với cha mẹ của mình.
Các cô bé đến gần giường em bé, mỗi người một giường nằm xuống.
Vì cửa sổ không đóng, bởi vì gió thôi nên chuông gió không ngừng phát ra tiếng giòn vang.
Búp bê vải chung quanh khiến các cô bé thể nghiệm được một loại cảm giác ấm áp rất kỳ diệu, thậm chí ngay cả quần áo con gái từ nhỏ tới lớn được treo trong tủ quần áo cũng khiến các cô bé rất vui mừng.
Trên vách tường treo đầy ảnh chụp, là ảnh cha mẹ mình rúc vào hai chiếc giường trống không chụp, cũng có ảnh cha mẹ mình cầm quần áo bé gái chụp, trong tấm ảnh, bọn họ cười đến rất vui vẻ.
Cũng cười.
Rất thương tâm.
Chỉ có điều, trong tấm ảnh đều không có bóng dáng con nhỏ, có vẻ hơi chẳng ra gì.
Tại sao sẽ như vậy?
Vì sao ở đây còn có một gian phòng.
Để đồ vật của hai chị em?
Cần gì có đó.
Vì sao?
Các cô bé lại liếc nhau.
Các cô bé còn nhỏ.
Thậm chí còn nhỏ hơn cả Chu Thắng Nam.
Rất nhiều chuyện, dĩ nhiên các cô bé không thể hiểu được, cũng không cách nào đoán được.
Các cô bé không thể nhìn hiểu chữ, không nhìn thấy trên tấm ảnh viết chữ gì, không nhìn thấy trên vách tường trong phòng đang viết gì.
- Đều do mẹ, thân thể mẹ có vấn đề, không cách nào sinh ra các con; nhưng cha mẹ thực sự thương yêu các con. Bác sĩ nói, là song bào thai bé gái.
- Cha mẹ sẽ vẫn coi như các con còn sống, vĩnh viễn ở cùng các con, giống như các con vẫn đang ở bên cạnh cha mẹ vậy.
- Ở cùng các con.
- Chậm rãi.
- Lớn lên.
Mặc dù các bé gái không đọc hiểu mấy dòng chữ này, nhưng lần này đối diện, các cô bé đều nhìn ra một loại tâm tình khác từ trong ánh mắt của đối phương.
Trong phòng ngủ sát vách, các cô bé có thể cảm ứng được khí tức của cha mẹ mình đang càng ngày càng yếu ớt.
Không khỏi.
Các cô bé cảm thấy mình hơi khó chịu.
Rất hoảng loạn.
Phảng phất như thứ bản thân mình quý trọng nhất đang gần bị phá hủy.
Mặt của hai người.
Trong nháy mắt âm trầm xuống,
Giờ khắc này các cô bé.
Dường như đã có dáng dấp hung ác độc địa chính thức của lệ quỷ, mà không phải loại y theo rập khuôn, là vật phẩm phụ trợ đi theo Chu Thắng Nam.
- Ông!
Thân thể của các cô bé trực tiếp xuyên thấu tường, đi tới phòng ngủ sát vách.
Chu Thắng Nam nhìn cách mà các cô bé quay lại.
Sửng sốt một chút.
Nhưng vẫn nói:
- Các em thay đổi ý nghĩ, muốn tự mình xuống tay giết bọn họ đi? Không cần phiền như vậy, chị sẽ nhanh chóng giúp các em làm xong.
Hai bé gái song bào thai lệ quỷ như căn bản không hề nghe thấy.
Bọn họ trực tiếp xông về phía Chu Thắng Nam!
Chu Thắng Nam có chút không biết làm sao.
Vì sao.
Vì sao các cô bé lại ra tay với chính mình?
Chúng ta.
Chúng ta không phải là chị em tốt sao?
Chu Thắng Nam cảm giác thân thể của chính mình bay lên.
Dưới sự thôi thúc của song bào thai bé gái.
Thân thể cô bé đang không ngừng lui về phía sau, càng không ngừng ngửa ra sau.
Trong phòng, những bé gái khác có chút không rõ ràng cho lắm mà nhìn hết thảy những chuyện đang phát sinh.
Không ai đi lên ngăn cản.
Các cô bé cũng không biết tại sao mình phải đi ngăn cản.
Mọi người.
Không phải đều là chị em sao?
Cho dù là Chu Thắng Nam, ở trong mắt các cô bé, cũng chỉ là một thành viên trong đám chị em thôi, không phải cái gọi là lãnh đạo.
- Răng rắc... ...
Cửa sổ phòng ngủ vốn đóng chặt nay lại tự mở ra.
Thân thể Chu Thắng Nam từ cửa bay ra khỏi cửa sổ.
Trực tiếp rơi ra ngoài cửa sổ.
Sau đó.
Rơi tự do...
Bạn cần đăng nhập để bình luận