Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 834: Ông ta đến đây, ngay bên cạnh (1)

- Anh nói đi, sau khi anh ăn, có hiệu quả không?
- Ơ...có.
- Hiệu quả rõ ràng không?
- Ơ... rõ ràng.
- Vậy chẳng phải được rồi sao! Yên tâm, kẻ có tiền này, rất thích dùng nó, bọn họ không sợ bạn đắt, chỉ sợ bạn tiện nghi!
- Anh lại nhìn thử xem, đã mở tiệm đồ chơi người lớn, một hộp có hai mươi viên, tôi đã nói với anh giá thành rồi, anh chỉ cần bán đi một viên, mười chín viên còn lại đều là tiền lời!
- Chỉ có vậy, còn có người cố ý đi chọn thứ đắt tiền để mua, vì sao? Tiện nghi thì không yên tâm!
- Sảng khoái xong lỡ như tổn hại sức khỏe, tất cả mọi người đều sợ!
- Thứ này lại không sợ, ăn chính là thuốc bổ, thuốc bổ đồng thời còn có thể tráng dương thêm cứng thêm thời gian, tôi vỗ ngực cam đoan với anh, khẳng định có rất nhiều rất nhiều người bằng lòng vì nó tiêu tiền!
- Tôi đây phải vội vàng đi chỗ khác nữa, bằng không tôi mới sẽ không để lại cho anh với giá tiền như vậy.
- Vậy... nhưng... được rồi, được rồi, tôi lấy trước hai hộp.
- Sảng khoái, nên như vậy chứ!
Người đàn ông lấy tay nải của mình ra, đổ trước mặt đối phương.
- Được rồi, anh chuyển khoản đi, bao này cũng tặng cho anh, trên hộp thuốc này còn in thành phần thuốc, tự anh nhìn thử xem, chờ anh bán được rồi, lại liên hệ tôi lấy hàng, tôi chuyển cho anh.
- Ừm, được, tiền đã chuyển.
- Được rồi, sảng khoái!
Người mua hàng đi trước, người bán hàng vẫn còn tiếp tục ngồi đó, thỉnh thoảng nhìn xem di động.
Lão đạo đi qua, chủ động bắt chuyện với người đó.
Lão đạo vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, biết khẩu âm rất nhiều nơi, nhanh chóng bám víu ra đồng hương với người kia
Châu Trạch tiếp tục đọc báo.
Chờ mười lăm phút sau, người kia đã đi rồi, lão đạo đi về.
- Mẹ nó chứ, bám víu đồng hương với anh ta lâu như vậy, mới giảm 20% cho tôi.
Trong tay lão đạo còn cầm một viên thuốc, chắc mua từ trong tay người kia.
- Lực bất tòng tâm rồi?
Châu Trạch cười hỏi.
- Không, chỉ tò mò.
Lão đạo mím môi, đặt viên thuốc ở trước mặt Châu Trạch, chỉ vào nó nói:
- Từng nghe chuyện bí ẩn, cũng không biết có thật sự có hiệu quả bổ dưỡng như vậy không.
Cụ thể cần, khẳng định không phải là hiệu quả bổ dưỡng.
Châu Trạch liếc nhìn viên thuốc kia, hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
- Tám trăm.
Lão đạo đáp.
- Một viên Viagra, bao nhiêu tiền?
- Mười mấy đồng đi.
- Ừm, vậy nó cũng chỉ có trị giá mười mấy đồng đi.
- Cái gì?
Lão đạo rất không dám tin tưởng, hỏi:
- Nhưng không phải nó còn có hiệu quả trợ giúp gì đó kia sao?
Châu Trạch cầm lấy cái hộp bên chỗ lão đạo, trên đó viết một vài thành phần thuốc bắc cẩu kỷ linh tinh.
- Lấy một viên thuốc bắc ăn không chết người đồng thời lại nhét thêm một viên viagra vào đó.
- Chính là đồ chơi này, hiệu quả chắc chắn sẽ không kém chứ sao.
- Má nó chứ, còn có thể chơi như vậy?
Trước kia Châu Trạch từng làm bác sỹ, nghe được lão đạo kinh ngạc, cười cười, nói;
- Thật ra hiện giờ trong rất nhiều tiệm thuốc bắc đều tăng thêm phương thuốc, tác dụng vẫn là tác dụng của phương thuốc, nhưng mánh lới một tầng bí phương cổ truyền này, giá trị chợt lật ra gấp mười mấy lần.
- Lừa tiền kẻ ngốc.
Châu Trạch cũng không hoài nghi trung y, cho dù đời trước mình học y làm bác sỹ, cũng chưa bao giờ hoài nghi trung y.
Trên thực tế, ở trong nước, người tin tưởng trung y vô cùng nhiều, cho dù trên mạng có không ít người luôn bôi đen trung y, hạ thấp trung y đến không hề đúng chút nào, nhưng sâu trong đáy lòng mọi người, vẫn mang theo một phần kính sợ như vậy.
Có thể nói không hề khoa trương, trung y đã sớm buộc chặt cùng một chỗ với văn hóa Trung Hoa, cùng bị cột lấy còn có võ thuật Trung Hoa.
Nhưng mà, đây cũng là không gian khiến cho rất nhiều người mượn cơ hội này nói bậy đục nước béo cò.
Nhất là vài năm gần đây, rất nhiều cái gọi là trung y thần dược, công hiệu siêu cấp, thêm với thái cực tông sư có thể cách núi đánh trâu vân vân.
Một đám người dựa vào dân chúng tán thành và tín nhiệm văn hóa của mình mà bắt đầu điên cuồng hút máu;
Đồng thời.
Kéo hai thứ này, đồng thời cả thanh danh cùng ngã vào đáy vực.
Châu Trạch cầm viên thuốc trong tay, đầu ngón tay mân mê, không nói gì khác, giả bộ cũng tạm, có thể ngửi thấy mùi thuốc.
- Ông chủ, cho nên nói tôi vừa bị gạt hả?
Lão đạo cũng không đau lòng tiền, dù thế nào đi nữa ông chỉ mua một viên chơi đùa, tám trăm đồng, cũng không coi là nhiều đối với ông.
Ông chỉ cảm thấy hiếm lạ, được ông chủ nhà mình chỉ điểm như vậy, lập tức nói
- Đây con mẹ nó, trước kia sao tôi không nghĩ tới chứ, bán tiền âm phủ cái gì, trực tiếp bán cửu chuyển kim đan đạo gia!
- Ăn còn có thể tráng dương, chỉ là tiền vốn của một viên anh X thêm kẹo đậu.
- Bớt làm chuyện thất đức, có vài người tình huống thân thể không thể ăn được.
- Ha ha, cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, thuận miệng nhắc đến, bần đạo đã không phát sóng một thời gian.
Lão đạo quả thật đã không lên sóng một thời gian, nhớ tới lúc trước khi Châu Trạch mở hiệu sách ở quảng trường quốc gia năm châu, đã biết lão đạo, khi đó ông đang hot trên mạng.
- Tiền kiếm đủ rồi, không live nữa?
Châu Trạch hơi tò mò hỏi.
- Sao có thể chứ, tiền này kiếm thế nào đều không đủ, gần đây bần đạo tập trung vào Douyin (phiên bản của Tiktok ở Trung Quốc).
- Căn cứ vào quan sát của bần đạo, sau khi phần mềm video clip ngắn này hot rồi, kéo theo rất nhiều người xem, ít nhất trong vài năm tương lai, thứ đồ chơi này sẽ luôn luôn hot.
- Hả.
Châu Trạch hơi ngoài ý muốn nói:
- Ông đang làm?
- Đúng vậy, từ lúc làm, cùng con khỉ quay video clip ngắn suốt ngày, miểu sát những chó mèo giả cute.
- Nhưng mà sau đó suýt chút nữa xảy ra chuyện.
- Chuyện gì?
- Má nó, có cảnh sát tìm tôi, nói tôi là kẻ khả nghi bắt giữ động vật quốc gia bảo hộ phi pháp, muốn tới xác nhận xem con khỉ của tôi có phải là khỉ lông vàng không.
- A.
- Ông chủ, đã thu dọn phòng xong, quần áo cũng thu dọn xong, anh có cần thay đổi bộ quần áo không?
Lúc này Oanh Oanh đã đi tới, trên eo cô buộc tạp dề, tóc buộc hai đuôi ngựa, thật thanh tú đáng yêu.
- Không cần, mặc như vậy cũng rất thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận