Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1131: Hận thù và trả thù (1)

Luật sư An ngồi ở ghế phó lái, đưa tay gõ lên tay lái ở bên cạnh một cái, nói với Trịnh Cường:
- Lái xe đi nha.
- À, đi đâu vậy?
- Trở về tiệm sách.
- À, được.
Nổ máy xe, rời khỏi căn tứ hợp viện tinh xảo ở vùng nông thôn Như Cao này.
Luật sư An châm điếu thuốc, chân mày hết nhíu lại rồi lại dãn ra.
Nguyệt Nha không nhịn được, thò đầu lên dò hỏi một chút, hỏi:
- An ca, chúng ta cứ vậy mà đi sao?
- Đúng vậy, nếu không thì muốn làm gì, muốn chủ trì công đạo à?
Luật sư An hỏi ngược lại.
- Không phải vậy...
Nguyệt Nha thật sự có chút bối rối:
- Chúng ta tới đó làm gì?
- Tới xem thử một chút, rốt cuộc là con người giết, hay là người ở dưới giết.
- Nếu như là người giết thì sao?
- Vậy thì gọi cho 110 nha.
- Ầy... - Nguyệt Nha, Trịnh Cường, Lưu Sở Vũ.
- Nếu như là quỷ giết thì sao?
- Vậy thì không thể gọi 110 rồi, không thể nào báo với cảnh sát, ở chỗ của tôi phát hiện một người bị quỷ giết được.
- Chuyện này...
- Ha ha, hiện tại là thời buổi rối loạn, trước khi cục diện được định đoạt rõ ràng, chúng ta cũng đừng gây thêm rắc rối, chỉ cần hung thủ giết người này không có lòng đối địch với tiệm sách của chúng ta, chúng ta cần gì phải đi khiêu khích hắn ta.
- Bất kể đối phương mạnh hay yếu, với tính khí của ông chủ chúng ta, là người không thích rắc rối nhất, toàn bộ tiệm sách, ngoại trừ lão Trương.
- Kẻ nào không ngừng đem rắc rối về cho ông chủ, để xem ông chủ xử lý cô ra sao.
Luật sư An xoa xoa mi tâm.
Thật ra thì.
Trong lòng của anh ta cũng không bình tĩnh giống như vẻ ngoài.
Anh ta đã từng đảm nhiệm chức trách ở âm ti mà sống qua ngày, mà những năm tháng đó, ít nhất anh ta cũng là tuần sứ kim bài phong quang vô hạn, cho nên với một số bí mật của âm ti, anh ta biết được nhiều hơn ba quỷ sai này nhiều.
Nhưng có lúc biết được quá nhiều, ngược lại cũng không phái chuyện gì tốt.
Lúc lái xe về đến tiệm sách, cũng đã sắp khuya, xuống xe, luật sư An thấy ông chủ không có ở lầu một, nên trực tiếp đi qua vườn rau xanh ở cách vách.
Hứa Thanh Lãng vẫn còn ở đây, ở trước mặt Hứa Thanh Lãng, còn có năm người giấy, dường như bọn chúng đang vẽ bùa.
Canh Thần bị Bá Vương hoa bao quanh, ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào ngón tay của Hứa Thanh Lãng.
Trong khoảnh khắc mở cửa, rõ ràng luật sư An đã bắt được một tia thưởng thức từ trong đôi mắt của Canh Thần.
Ha ha.
Động tâm rồi đúng không?
Chẳng qua là, đợi sau khi luật sư An đi vào, Canh Thần lập tức lại khôi phục lại dáng vẻ không hề bận tâm sự đời.
Luật sư An đi tới trước mặt Canh Thần, không lên tiếng.
- Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi. - Canh Thần mở miệng nói.
- Anh sẽ trả lời sao? - Luật sư An đáp lại.
- Không trả lời, nhưng tôi vẫn hy vọng anh hỏi ra, bởi vì một người đàn ông lại bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi đứng trước mặt tôi, làm cho tôi rất không thoải mái.
Luật sư An gật đầu một cái, nói:
- Đội chấp pháp của âm ti, đã đi lên.
Trong nháy mắt, đôi mắt Canh Thần bừng sáng lên.
- Xem ra, anh không biết chuyện này.
Canh Thần lắc đầu một cái:
- Tôi chỉ phụ trách cho truyền tin tức cho âm ti, về phần tiếp theo âm ti sẽ làm gì, tôi không biết, chẳng qua là, tôi muốn biết, đội chấp pháp, đã đến Thông Thành rồi sao?
- Vẫn không thể chắc chắn 100% được, nhưng một người khách hàng của tôi đã chết, mà cách chết như vậy, cực kỳ tương tự với thủ đoạn mà đám người đó thích chơi.
- Đội chấp pháp, cũng đều là một đám kẻ điên.
- Đúng vậy, lúc trước đám người bọn họ bị giam ở trong một tiểu địa ngục, cũng qua đến mấy thập niên.
Canh Thần khẽ mỉm cười:
- Trừ phi có thủ bút của một Diêm La, nếu không đám người bọn họ không thể nào được thả ra, nhìn từ góc độ đó, là một Diêm La đã tức giận, chỉ không biết được là của điện thứ mấy.
Luật sư An cười một tiếng:
- Mặc kệ nó, ngược lại chúng tôi là công dân tuân thủ luật pháp.
Canh Thần cũng cười, trong nụ cười, đầy ẩn ý.
- Đừng chơi trò thâm trầm với tôi, sắp tới chúng tôi còn có việc khác cần phải hoàn thành, đội chấp pháp không thể đi ra ngoài hết được, âm ti cũng không thể thả bọn họ ra hết, nếu không, lỡ như xảy ra chyện lớn thì lấy ai đau đầu lấy ai gánh nồi chứ.
- Bọn họ nếu đã tới, chúng tôi không chủ động khiêu khích thì không sao cả.
- Anh đoán bọn họ sẽ không tìm ra được nơi này? - Canh Thần hỏi – Các người hiện tại, thế nhưng đã bắt tôi lại, hơn nữa, hẳn là người của các người, đã diệt đoàn một tiểu đội theo dõi mà âm ti đã phái tới.
- Bọn họ tìm đi nha, cũng được, tìm đi, ra sức mà tìm.
- Lại nói, anh có còn nhớ hay không, là tôi tìm ra anh, hay là anh tìm được tôi?
Canh Thần sửng sốt một chút.
Đúng vậy.
Nếu như không phải là Trương lão đầu nói cho anh ta biết về cái chỗ ở Thông Thành này, căn bản là anh ta cũng không biết được An Bất Khởi đang sống ở Thông Thành này, nhưng cho dù là anh ta đã biết là ở một tiệm sách rồi, nhưng tìm kiếm một thời gian lại vẫn luôn không tìm được rốt cuộc là tiệm sách đó ở nơi nào!
Rõ ràng không phải là việc gì khó, nhưng trong quá tình tìm kiếm, lại giống như vẫn luôn bị một đám sương mù bao phủ vậy, nếu không phải là An Bất Khởi lấy được thông tin tình báo về anh ta từ chỗ của người chỉ điểm kia, có lẽ đến lúc này anh ta vẫn còn đang xoay vòng vòng bên trong Thông Thành đấy.
- Mũi chó của đội chấp pháp, không nhạy như vậy, nơi này của chúng tôi, có thần linh phù hộ.
Luật sư An vừa nói vừa nói.
Hai tay chắp lại đặt trước ngực của mình.
Rất thành kính mà nói:
- Đội ơn Thái Sơn.
Ánh mắt của Canh Thần bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang nhìn một kẻ ngu đang làm ra vẻ bản thân rất mạnh vậy.
Luật sư An lơ đễnh, trong lòng kẻ ngu, luôn cho là người khác mới là kẻ ngu.
Thả tay xuống, luật sư An liếm môi một cái, nói:
- Lén nói cho anh một bí mật, nơi này của chúng tôi có một anh chàng pin, một tiết còn mạnh hơn sáu lễ.
- ... - Canh Thần.
- Cho nên, anh cứ yên tâm mà chờ đợi ở đây đi.
Nói xong.
Luật sư An nói với Hứa Thanh Lãng còn đang luyện tập ở bên cạnh:
- Lão Hứa à, anh đừng có tập trung luyện tập quá mức nữa, lúc không có chuyện gì làm thì lấy máu vị cho vị sư phụ tiện nghi này của anh đi, để cho anh ta khôi phục quá nhanh rồi.
- Yên tâm, người này là người tốt, anh ta biết rõ và sẽ thông cảm cho sự khó xử của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận