Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 292: Tôi quên

Tôn Khắc Vượng gần như đã rơi vào trạng thái động kinh, bị Hứa Thanh Lãng dùng khăn lau một lần nữa bịt mồm. Sau đó, Hứa Thanh Lãng châm một điếu thuốc, đi tới vị trí cửa, Châu Trạch đã đứng ở nơi đó thôn vân thổ vụ.
- Khó có thể tưởng tượng được, chỉ vì chuyện này mà anh ta có thể giết mẹ của mình.
Hành thi xuất hiện lúc đầu tên Tam nhi, chính là người rất thích lấy việc giúp người làm niềm vui trong thôn. Trong chuyện kia, anh ta cũng góp phần hỗ trợ, giúp tên họ Tôn này giết mẹ của anh ta. Thật đúng là người tốt trong thôn.
- Có gì mà khó có thể tưởng tượng. - Châu Trạch gạt bỏ tàn thuốc: - Chuyện này không phải rất bình thường sao? Cậu cho rằng chỉ có nhà giàu quý tộc mới để ý tới thanh danh của mình à?
- Cái gì?
- Hoàng thất thời cổ đại vì che lấp chuyện xấu của mình mà chuyện gì cũng có thể làm được. Loại chuyện như giết người diệt khẩu này chỉ có thể coi là trò con nít. Trường hợp không nói tới chuyện tình nghĩa thế này, chí ít chúng ta cũng có thể lý giải.
- Nhưng trên thực tế, càng là gia đình nhỏ lại càng thêm để ý mặt mũi của mình. Cho dù dưới con mắt người ngoài vốn chẳng có mặt mũi gì đáng nói. Càng là nơi lạc hậu lại càng để ý tới loại quy củ này.
- Ở trong nước, cho đến bây giờ vẫn không thiếu nơi phụ nữ không thể lên bàn cơm, nhất là khi nhà có khách tới, phụ nữ nhà người nào dễ bảo, hiểu chuyện thì nam chủ nhà ấy sẽ càng có thể diện.
- Đối với Tôn Khắc Vượng, chuyện mẹ mang thai không khác gì 'huyết thống hoàng gia' của anh ta bị vấy bẩn. Có lẽ đối với một người ngoài cuộc như cậu, đây không thể tính là chuyện lớn gì, nhưng đứng trên góc độ của anh ta, có lẽ chuyện này sẽ khiến anh ta trở thành trò cười trong thôn, ảnh hưởng đến uy nghiêm và thể diện của anh ta trong thôn.
- Bởi vì cả đời này, anh ta chỉ có tầm nhìn lớn chừng cái làng này, bầu trời của anh ta cũng chỉ lớn như đỉnh của cái thôn này.
- Anh có thể hiểu được à?
- Không thể hiểu được, nhưng tôi có thể quen. Đừng quên Oanh Oanh đã chết như thế nào. Không phải vì cô ấy đã hẹn hò với một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sau khi bị trong nhà phát hiện đã bị ngâm lồng heo sao?
- Còn không phải vì gia phong, vì mặt mũi? Cậu nói xem, trên bản chất, hai chuyện này có gì khác biệt sao?
- Tạm thời không nói tới vấn đề này nữa, có một việc tôi vẫn rất thấy rất kỳ quái.
- Nói.
- Tối hôm qua sao Thôi lão đầu có thể dùng tên nỏ bắn trúng anh? Tôi nhớ được, trên người anh có một bộ khôi giáp mà, đúng không?
Châu Trạch nghe vậy, sửng sốt một chút, sắc mặt trở nên có chút kỳ quái.
- Làm sao vậy? - Hứa Thanh Lãng truy hỏi.
- Tôi phải ngẫm lại xem đêm nay phải làm thế nào mới có thể bắt đầu cương thi kia lại. Còn có thi thai kia nữa. Nếu như thi thai bị bà già kia ăn mất, có lẽ vấn đề sẽ càng trở nên vướng víu hơn so với trước kia.
- Này, đừng nói lảng sang chuyện khác. - Hứa Thanh Lãng bắt lấy không tha.
- Cậu thật phiền.
- Trả lời vấn đề của tôi. Thân làm quỷ sai, không ngờ lại có thể bị một người bình thường cầm tên nỏ trong khu vui chơi đánh ngã, anh có thấy mất mặt hay không?
- Vì sao tôi có thể nghĩ tới chuyện sau khi ông ta làm mất búa rõ ràng còn có thể lấy ra một cây nỏ?
- Sau đó thì sao?
- Sau đó... ...
Châu Trạch đưa thay sờ sờ trán của mình.
- Hình như gần đây phơi nắng nhiều, thời gian cá muối cũng quá lâu, tôi đã quên mất chuyện trên người mình còn có khôi giáp.
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
- Được rồi, đừng tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa. Cậu cứ tiếp tục bối rối như vậy, tôi càng lúc càng sẽ cảm thấy tối hôm qua tôi đã ngu xuẩn tới cỡ nào.
Hứa Thanh Lãng đi tới trước mặt Châu Trạch, hai tay bỗng nhiên bóp cổ Châu Trạch, hung tợn nói:
- Nói cách khác, ngày hôm qua nếu anh không bị tên nỏ này bắn trúng, bọn họ đã không thể chạy mất được, mà ngày hôm nay chúng ta cũng có thể kết thúc mọi chuyện ở đây!
- Hiện tại chúng ta còn phải ở lại chỗ này, cương thi và Thôi lão đầu đều chưa bắt được, còn phải tiếp tục ở đây kéo dài công việc vò đầu bứt tai, nguyên nhân căn bản.
- Đều là vì chính anh đã quên mất năng lực của mình?
- Buông tay, lão Hứa, buông tay.
Ngay từ đầu Châu Trạch cho rằng Hứa Thanh Lãng chỉ đùa giỡn, nhưng không nghĩ tới sức mạnh trên tay của đối phương lại càng lúc càng lớn, kéo tới bản thân mình cũng sắp không thở nổi.
Trong nháy mắt.
Tự trên người Châu Trạch có sóng gợn màu đen bắt đầu dâng trào, một bộ áo giáp màu đen thần bí uy nghiêm nổi lên, che vị trí cổ.
Châu Trạch cảm giác thấy cổ mình thả lỏng, lực đạo của Hứa Thanh Lãng lập tức bị áo giáp phân tán đi rất nhiều.
Lúc này, Hứa Thanh Lãng mới thu tay, tìm một băng ghế ngồi xuống. Hai tay cậu ta ôm mặt, áy náy nói:
- Xin lỗi, tôi kích động quá rồi. Vừa nghĩ tới một gia đình đã chết đi tối hôm qua, trong lòng tôi liền có chút khó chịu.
- Tôn Khắc Vượng là chết chưa hết tội, nhưng anh ta không chết, vậy mà người không đáng chết nhất, chính là vợ của anh ta cùng con trai của anh ta, đều đã chết.
- Nếu đêm nay không thể giải quyết đầu cương thi kia, không biết trong thôn còn bao nhiêu người phải tiếp tục chết nữa. Tôi không cho rằng Thôi lão đầu có thể khống chế được đầu cương thi kia. Cho dù khi còn sống, đầu cương thi kia chính là tình nhân của ông ta.
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm, áo giáp trên người chậm rãi rút đi.
- Yên tâm đi, đêm nay không thể tiếp tục xảy ra vấn đề nữa. Tôi về giường nằm một hồi, chờ đến tối cậu hãy gọi tôi dậy. Còn nữa, lão Hứa, gần đây không phải cậu len lén tới phòng tập thể thao đấy chứ? Lực tay lớn thật.
Nói xong.
Châu Trạch xoay người đi về phía phòng ngủ.
Một mình Hứa Thanh Lãng ngồi trên ghế đẩu.
Anh ta buông bàn tay đang che mặt bản thân mình ra.
Có chút kinh hoảng mà nhìn lòng bàn tay mình.
Mới vừa rồi.
Dường như luồng bạo lực sát ý kia không chịu sự khống chế của anh ta, giống hệt như một loại xung động bản năng xuất phát từ chính cơ thể anh ta, là một loại hận không thể triệt để giết chết, chà đạp sinh mặt ngay trước mắt mình đi.
Sau đó.
Hứa Thanh Lãng lè lưỡi.
Liếm liếm lòng bàn tay của mình.
Trên lòng bàn tay, còn lưu lại mùi vị của Châu Trạch.
Mùi vị rất không tồi.
... ... ...
Đêm xuống.
Có lẽ vì bọn họ đã đốt tiền âm phủ, chuyện trong nhà Tôn Khắc Vượng có người chết vẫn chưa bị lộ ra ngoài. Lại thêm người trong thôn ở cách xa nhau, bình thường Tôn Khắc Vượng chỉ gặp gỡ một số hồ bằng cẩu hữu. Cũng bởi vậy, một ngày anh ta không xuất hiện ở trong thôn cũng không khiến người trong thôn tới tìm thử xem sao.
Cũng bởi vậy, một đêm này, trong thôn vẫn bình tĩnh như cũ.
Tôn Khắc Vượng bị Châu Trạch cột trên cây hòe, trong miệng còn bị nhét đồ.
Châu Trạch lại đứng dựa lưng vào bên dưới gốc hòe. Anh đang đợi, đợi bà già tối hôm qua lại xuất hiện một lần nữa.
Hóa thân thành cương thi, thù hận đời trước cộng thêm quan hệ huyết thống báo thù xung động, bà già khó có thể áp chế chấp niệm giết chết con trai mình.
Bà ta sẽ đến.
Nhất định sẽ tới.
Trên người Tôn Khắc Vượng đã bị móng tay Châu Trạch đâm ra mấy lỗ hổng. Máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống, sẽ không khiến anh ta tử vong, nhưng chuyện này cũng giống như thả chút máu ra hấp dẫn cá mập vậy.
Hứa Thanh Lãng đứng bên cạnh, dưới màn đêm, trên mặt cậu ta có vẻ hơi âm trầm.
Tới sau nửa đêm.
Gió chậm rãi lớn lên.
Xa xa trong ruộng rau, có một bóng người lưng gù đi tới. Chỉ có một mình Thôi lão đầu đi tới, đi tới vị trí cách Châu Trạch không tới mười mét.
Lần này, ông ta không mang búa, trên lưng cũng không có tên nỏ.
Điều này khiến đáy lòng ông chủ Châu có chút xíu thất vọng. Anh đã rất hy vọng Thôi lão đầu lại bắn mình thêm mấy mũi tên nữa, sau đó áo giáp trên người mình hiện lên, hoàn mỹ đón đỡ công kích, dễ dàng tìm lại mặt mũi đã mất ngày hôm qua.
Nhưng ngày hôm nay, tư thế của Thôi lão đầu chỉ thiếu điều chưa giơ cờ trắng đầu hàng.
- Đến nói chuyện đi.
Thôi lão đầu nhìn Châu Trạch, rất bình tĩnh nói.
- Hình như không có gì để nói. - Châu Trạch lắc đầu: - Bà già kia bị ông trói lại rồi à? Nhưng ông có thể trói bà ta được bao lâu đây? Chắc chắn bà ta không nhịn được. Tin tôi đi, trên thế giới này, người hiểu rõ cương thi hơn tôi thực sự không nhiều lắm.
- Anh để bà ta giết đi.
Thôi lão đầu đưa tay chỉ vào Tôn Khắc Vượng bị treo trên cây, tiếp tục nói:
- Anh ta đáng chết.
Châu Trạch không nói chuyện, chờ Thôi lão đầu nói tiếp.
- Để bà ấy hoàn thành tâm nguyện, sau đó một nhà chúng tôi sẽ tự giải quyết. Củi lửa tôi đều đã đều chuẩn bị xong rồi, xăng cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày này nữa thôi.
- Cái thi thai kia quả nhiên là con gái của ông.
- Tôi hận tôi có đôi mắt Âm Dương, nhưng ngược lại tôi cũng thật sự hy vọng tôi có thể tiếp tục hồ đồ như vậy! – Mặt Thôi lão đầu lộ vẻ dữ tợn, quát ầm lên: - Nhưng tôi có thể nhìn thấy, tôi nhìn thấy, nhìn thấy một mình con gái của chúng tôi ngồi khóc bên mộ phần, tôi nhìn thấy bà ấy đang khóc ở phía dưới.
- Tôi hy vọng bà ấy đã bệnh chết biết dường nào, hy vọng bà ấy đã bệnh chết biết dường nào!"
Mọi người thường nói, nhân gian nhìn như rất tốt đẹp, nhưng ít ra, nó còn có một mặt "nhìn như". Thật ra Châu Trạch cũng hiểu được, quỷ đơn giản chính là một mặt nhân tính thuần chất nhất sau khi đã xé mở tấm mặt nạ ngụy trang dối trá trên xã hội.
Anh có thể hiểu được tâm tình của Thôi lão đầu, thậm chí có thể nói là đồng cảm với ông ta.
- Ông có thể báo cảnh sát.
- Báo cảnh sát? Nói cho cảnh sát biết, tôi có thể nhìn thấy quỷ? Nói cho cảnh sát rằng, người mẹ đã chết đi của anh ta nói cho tôi biết, là chính anh ta đã giết bà ấy?
Thôi lão đầu cười cười hỏi ngược lại.
- Anh tránh ra đi.
Thôi lão đầu nói với Châu Trạch.
Cùng lúc đó.
Sau lưng Chu lão đầu xuất hiện một bóng người nằm rạp trên mặt đất bò sát, ở bên cạnh bóng người kia, bé gái chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, cô bé mê mang nhất, cũng dốt nát nhất.
Vết thương trên ngực bà già vẫn lộ rõ như trước. Cảnh này khiến tốc độ của bà ta hôm nay trở nên rất chậm, nhưng nỗi căm hận trong tròng mắt của bà ta vẫn nồng đậm như thế, nhất là khi bà ta nhìn thấy con trai mình đang bị treo trên cây.
Kẻ địch của mình chuẩn bị đầu hàng, bọn họ chuẩn bị kết thúc tâm nguyện cuối cùng, sau đó, tự động chấm dứt sinh mệnh.
Đột nhiên.
Châu Trạch cảm thấy chuyện này thật không thú vị. Bản thân mình súc thế đợi phát một đấm, định lấy lại những thể diện đã mất đi tối hôm qua, thế nhưng toàn bộ đều biến thành công cốc.
"Xin lỗi, chức trách của tôi không thể nhìn bà ta giết người.
Châu Trạch chủ động đi thẳng về phía trước.
- Anh nhất định phải cổ hủ như thế sao?
Thôi lão đầu nhìn Châu Trạch không ngừng ép tới gần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ tôi có thể khống chế được bà ta, một khi tôi chết trước hoặc bà ta chạy trốn, sẽ có phiền toái gì, chẳng lẽ anh không rõ?
- Tôi cũng chỉ vì chức trách của mình thôi, xấu hổ.
Nói xong.
Châu Trạch giơ nắm đấm của mình lên, đánh về phía Thôi lão đầu.
Thôi lão đầu ăn một đấm của Châu Trạch, thân hình lùi lại hai bước, nhưng theo bản năng ông ta vẫn đạp Châu Trạch một đạp. Châu Trạch không tránh né, một đạp này trực tiếp đạp trúng bắp chân Châu Trạch.
- Ôi chao... ...
Châu Trạch lên tiếng ngã trên mặt đất, ôm lồng ngực của mình, một bộ dạng tôi rất khó chịu, tôi đã bị ông đánh, bị thương nặng.
- ... ... - Thôi lão đầu.
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
Lúc này, Hứa Thanh Lãng đi tới, nhìn nhìn Châu Trạch trên đất, nhỏ giọng nhắc nhở: - Anh bị người ta đá trúng chân, nhưng anh lại đang che ngực.
Châu Trạch trợn mắt liếc Hứa Thanh Lãng một cái, rất ngợi khen mà giải thích, nói:
- Lão đầu này có nội lực rất thâm hậu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận