Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1139: Mở cửa!

Nhưng lúc còn chưa rơi xuống đất, đã hóa thành khói đen tiêu tan.
Lúc này Châu Trạch ngồi xổm xuống.
Năm móng tay đâm vào bên trong nền xi măng.
Nhẹ giọng nói:
- Cà phê.
- Ầm!
Năm sợi xích sắt thô to bay vọt lên.
Trong nháy mắt đã khóa hết đường bỏ chạy của bóng đen kia.
So sánh với người hai năm trước - lúc vừa mới làm quỷ sai - chỉ biết dùng móng tay quấy nhiễu.
Ông chủ Châu đi tới hiện tại.
Cũng coi là kinh nghiệm đánh giết rất phong phú rồi.
Ở trình độ cao thì đã từng thấy phiên sơn phúc vũ bài sơn đảo hải.
Ở trình độ thấp như đạo quang kiếm ảnh anh tới tôi đi cũng đã từng thấy.
Châu Trạch biết rõ.
Lúc phải đối phó với những chủng loại giống như thích khách này.
Phương thức tốt nhất chính là bóp chết toàn bộ những con đường có thể bỏ trốn được của đối phương!
Đúng như những gì Thiết hàm hàm đã nói trước đó, tốt nhất đừng học theo nửa gương mặt kia, lần nào đánh cũng làm cho bản thân trọng thương, dù là cuối cùng vẫn thắng, những cũng không có chút khoải cảm chiến thắng nào.
Bóng đen ngưng tụ ra người hình.
Người phụ nữ mặc đồ ngủ.
Vị trí hai tay hai chân cộng thêm cổ đều bị xích sắt khóa lại.
Giam cầm ở giữa không trung.
Gió đêm thổi phất qua.
Quần áo ngủ bắt đồng bồng bềnh.
Chẳng qua là cũng không lộ ra vẻ xuân sắc mê người gì cả.
Trước ngực người phụ nữ căn bản cũng không có một chút da thịt hoàn hảo nào cả, giống như đã từng bị dao kéo mổ ra, đầy vết sẹo khủng khiếp.
Đúng lúc này.
Những vết sẹo này lại đang ngọ nguậy, tiết ra một loại dịch màu xanh.
Trước khi động thủ, luật sư An từng chú ý nhấn mạnh mấy lần, thực lực tuyệt đối của người chấp pháp, có thể sẽ kém hơn so với một tuần sứ bình thường, nhưng nếu như trên phương diện thi đấu, dưới điều kiện tiên quyết là một chọi một, tuần sứ chắc chắn phải chết!
Bởi vì đám người này không chỉ biến thái trên phương diện tích cách và thẩm mỹ, hơn nữa gần như đã trở thành một bộ máy chiến đấu với kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú.
Lúc trước, vị đại đầu lĩnh kia của đội chấp pháp này, chính là ỷ vào phần sức mạnh này, không coi Thập Điện Diêm La ra gì, nếu không phải sau đó không biết nguyên nhân gì mà đã chọc giận Địa Tàng Vương Bồ Tát, khiến cho vị Bồ Tát bình thường rất ít lộ diện này truyền ra pháp chỉ, đích thân Sở Giang Vương động thủ trấn áp, có lẽ đến hiện tại, đội chấp pháp vẫn là một trong những thế lực kinh khủng nhất trong âm ti đi!
Chỉ là, vị thủ lĩnh kia bị trấn áp, không rõ sống chết, vào lúc biến cố xảy ra, đội chấp pháp cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, hơn nữa sau khi bị giam giữ mấy chục năm, đến hiện tại, cũng chỉ còn lại một ít cặn bã mà thôi.
Nhưng cái đống cặn bã này, vãn rất khó nhai!
- Tê…
Đột nhiên.
Châu Trạch chỉ cảm giác trong lòng bàn tay mình đau nhói một trận.
Ở trong lòng bàn tay.
Lại xuất hiện một vệt màu xanh lá cây.
Ngay sau đó.
Chính là da thịt bị lở loét cực kì nghiêm trọng, mang theo triệu chứng chảy mủ thối rữa!
Dây xích cũng vì vậy biến mất, người phụ nữ rơi xuống đất.
Độc này.
Lại có thể theo “cà phê” của anh, trực tiếp lan tràn đến trên người anh.
Vốn nghĩ đây là chuyện đã nắm chắc trong lòng bàn tau, vào giờ khác này lại phát sinh biến cố.
Nếu như đổi thành người khác, có lẽ lúc này đã hoàn toàn mất đi ưu thế, thậm chí là khó giữ được nhục thân, nhưng Châu Trạch chẳng qua chỉ há miệng, phát ra một tiếng rít lớn:
- Grào!
Hai cái răng nanh mọc ra.
Hào quang màu đen bắt đầu không ngừng lưu chuyển trong mắt.
Cơ thể nhanh chóng tiến vào trạng thái cương thi.
Thi độc nhanh chóng tiết ra.
Trong nháy mắt đã hấp thu phân giải vị trí lòng bàn tay – nơi mà kịch độc còn chưa kịp phát tán ra ngoài.
Muốn đấm chết một con cương thi, rất khó.
Muốn độc chết một con cương thi, càng khó hơn!
A Dao té ngã trên mặt đất.
Hơi kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn chằm chằm Châu Trạch ở trước mặt.
Biểu cảm trên gương mặt lại có chút co giật.
Từng vết sẹo, giống như đã sống lại, từ cổ bắt đầu từng chút từng chút một leo lên trên, dần dần tràn ngập cả khuôn mặt của cô ta.
Tốt lắm, bây giờ không chỉ không thể nhìn bên trong quần áo nữa.
Cả người cũng không cách nào nhìn được rồi.
- Lại là cương thi…
A Dao thè lưỡi, liếm môi một cái, đầu hơi nghiêng qua một chút, nói:
- Tôi đánh hơi được khí tức quan sai từ trên cơ thể của anh, anh là người của âm ti?
Châu Trạch không trả lời.
- Há, không trách được chúng tôi tìm kiếm ở Thông Thành suốt hai ngày, lại không phát hiện được một quỷ sai nào, do các người đều trốn rồi sao?
Trên mặt A Dao lộ ra vẻ bừng tỉnh:
- Chậc chậc, nếu anh đã là quỷ sai địa phương, vậy hẳn là anh đã biết được thân phận của ba người chúng tôi!
- Phụng lệnh của âm ti, hoàn dương tuy bắt tội phạm bỏ trốn, các người không hỗ trợ cũng coi như xong đi, lại dám ngăn cản chúng tôi chấp pháp, phải chịu tội gì!
Ông chủ Châu khẽ mỉm cười.
Lời mà người phụ nữ này vừa mới nói.
Nghe thế nào cũng làm cho người ta có một loại cảm giác đang quay phim cổ trang nha.
Trời mẹ.
Cái lời kịch kinh khủng đáng xấu hổ này.
Mà thái độ khinh thường của Châu Trạch cũng kích thích đến A Dao.
A Dao mút lấy ngon tay trỏ của mình.
Đồng thời nói:
- Chậc chậc, xem ra Âm Ti thật sự là truỵ lạc đến không còn giới hạn nữa, ngay cả quỷ sai ở dương gian cũng dám công khai chống đối pháp luật.
Lúc nói chuyện.
Ngón trỏ của A Dao rời khỏi môi.
Một giọt nước miếng trong suốt nhỏ xuống từ miệng và răng cô ta.
Nhưng mà.
Ngay lúc chúng sắp rơi xuống đất.
Một màn ánh sáng màu xanh lục bỗng nhiên xuất hiện.
Hoàn toàn phân giải giọt nước miếng này.
Cùng lúc đó, chiếc nhẫn thanh đồng không biết tên trên ngón tay phải của Châu Trạch, có chút tỏa sáng.
Hôm qua, lúc ăn thêm cái móng giò heo kia, Thiết hàm hàm – người đã khôi phục thực lực được thêm một chút – lại tiến hành giải khai chiếc nhẫn thanh đồng này lần nữa, để thuận lợi hơn với ông chủ Châu, bây giờ, lúc Châu Trạch sử dụng nó đã trở nên đơn giản hơn so với lúc trước, đồng thời cũng càng là muốn gì được nấy.
Dù cho không hiểu trận pháp, nhưng để thúc giục chiếc nhẫn thanh đồng này bố trí ra một kết giới ngăn cách việc truyền tin tức với thế giới bên ngoài, thì vẫn không thành vấn đề, diện tích cũng khá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận