Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 619: Doanh câu nhất nặc! (2)

Ngay tiếp theo, linh hồn hai nhân viên cũng cùng bị xoắn nát, xé xác ăn.
Ông chủ Châu theo bản năng đưa thay sờ sờ cằm.
Cảm giác vui mừng sâu sắc.
Đám Ma thần này.
Đều hiểu được sự quý giá của lương thực.
Ngay sau đó.
Châu Trạch đứng lên, rời khỏi vương tọa.
Hư ảnh Ma thần chung quanh vây quanh anh, đều đang ngó chừng anh.
Bé trai lặng lẽ đứng phía dưới vương tọa.
Xem như hộ giá.
Châu Trạch duỗi nhẹ tay, đẩy bé trai ra.
Chậm rãi đi xuống bậc thang vương tọa.
Lúc này.
Vương tọa trước mắt từ từ bị hòa tan.
Vốn dĩ nó chỉ là một "hư ảnh" nữ viện trưởng dùng tượng sáp chế tạo ra, cùng loại với hình chiếu của vương tọa thực tế.
Sau khi nữ viện trưởng chết.
Vương tọa này tan vỡ.
Là tất nhiên.
Nhưng lúc này, Châu Trạch còn một việc cần làm.
Hơn nữa.
Chuyện này.
Châu Trạch cảm thấy để mình làm.
Sẽ có hiệu quả tốt hơn.
So với việc để doanh câu thức tỉnh rồi đi ra làm.
Không có anh ta.
Vừa nghĩ tới tên đầu sắc đã đần độn chờ "không môn" mở ra khi ở Từ Châu.
Chờ Phật phủ xuống.
Châu Trạch đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Này cũng giống như hai vợ chồng sống.
Trong nhà không gạo vào nồi.
Nhưng người đàn ông còn ra ngoài bài bạc, mời khách, phùng má giả làm người mập!
- Tôi còn chưa tỉnh lại.
Châu Trạch mở miệng nói.
Hư ảnh Ma thần chung quanh không nhúc nhích.
Nhưng bầu không khí bốn phía.
Phảng phất như đã ngưng trệ xuống.
- Hẳn các người cũng đã nhìn ra.
Châu Trạch nhún vai.
- Hiện tại tôi rất suy yếu, thậm chí có thể nói, tôi, còn không phải là tôi.
Hư ảnh Ma thần bắt đầu xáo động.
Khả năng suy đoán của bọn họ.
Đã bị hình tượng khủng bố của doanh câu năm đó áp chế.
Nhưng khi Châu Trạch chủ động nói ra thì.
Bọn họ khó tránh khỏi bắt đầu có ý nghĩ và xung động.
- Các người có thể cùng lên, thử xem có thể phân giải, ăn tươi, báo thù tôi giống như đã làm với cô ta hay không.
Châu Trạch cười cười chỉ chỉ bản thân mình.
Đám hư ảnh Ma thần bắt đầu tích động.
- Cũng có thể thử nhìn xem, chờ sau khi hư ảnh vương tọa này tan vỡ, các người cũng theo đó mà trở lại vương tọa chân chính, sau đó các người có thể nói cho tộc nhân của cô ta biết, nói rằng, các người phát hiện vết tích về sự tồn tại của tôi.
Châu Trạch nói tiếp.
Bé trai mím môi.
Cậu ta có chút khẩn trương.
Một nửa là vì hư ảnh Ma thần bốn phía tạo thành áp bách.
Một nửa khác là vì lúc trước cậu ta không nghĩ tới, một khi chuyện này truyền ra sẽ dẫn tới bao nhiêu ồn ào và cuộn sóng!
- Tôi là anh ta, nhưng tôi cũng không phải anh ta.
Châu Trạch nhìn khắp bốn phía.
Khí phách mạnh mẽ.
- Chuyện hôm nay, phong khẩu!
- Tôi đồng ý, cũng sẽ hứa hẹn với các người!
- Đợi đến sau này, tương lai không lâu.
- Ngày tôi trở về chân chính.
- Tôi sẽ đích thân hóa giải phong ấn giam cầm các người.
- Cho các người được tự do.
- Giúp các người cải tạo thân thể.
- Thống suất các ngươi tái chiến địa ngục.
- Lấy tại tất cả những gì chúng ta đã mất năm đó!
- Năm đó.
- Địa ngục là của chúng ta.
- Tương lai.
- Địa ngục vẫn sẽ là của chúng ta!
- Các người không còn là kẻ tù tội bị giam cầm dưới vương tọa.
- Các người sẽ trở thành đồng đội của tôi.
- Địa ngục rất lớn.
- Lớn đến đủ để tôi và các người cùng chung chi!
Đám hư ảnh Ma thần lung la lung lay.
Khi vương tọa hòa tan được phân nửa thì.
- Xôn xao!
Tất cả hư ảnh Ma thần cùng nhau quỳ sát trước mặt Châu Trạch.
Hí... ...
Thoải mái!
Ông chủ Châu hít sâu một hơi theo bản năng.
Vì theo đuổi cảm giác người trên người, rất nhiều người đã làm quan, rất nhiều người theo đuổi độc tài, vinh hoa phú quý, bọn họ thực sự không thèm để ý, thứ bọn họ muốn thật ra chính là khoái cảm do người triều bái này mang tới!
Mà bản thân mình.
Lại được một đám Ma thần quỳ sát!
Cảm giác thoải mái này.
Gần như trong phút chốc bay thẳng lên thiên linh cái!
Nếu không phải bé trai đang dìu anh.
Có lẽ ông chủ Châu đã muốn ngã rầm trên mặt đất.
Cuối cùng vương tọa cũng tan vỡ.
Đám hư ảnh Ma thần cũng tập thể tiêu tán.
Trở lại nơi đặt vương tọa chân chính.
Bé trai dìu Châu Trạch, tò mò hỏi:
- Mọi chuyện được giải quyết như vậy?
Bọn họ.
Cứ tin tưởng như vậy sao?
Ma thần.
Dễ bị lừa gạt như vậy sao?
Vậy không phải rất giống với tên đầu sắt mà ông chủ Châu vẫn nói à?
Châu Trạch gật đầu, nói:
- Chỉ có thể nói.
- Danh tiếng của con hàng này thật quá tốt.
Chết vì sĩ diện.
Nhưng chính vì anh ta chết vì sĩ diện.
Cho nên Châu Trạch nguyện ý làm giao dịch với doanh câu, cũng không sợ bị doanh câu lừa gạt, sau đó sẽ đổi ý.
Cho nên.
Đám Ma thần bị doanh câu chém giết sau đó lấy đi kê chân bàn năm đó, cũng hiểu rất rõ doanh câu.
Mới sẽ tin tưởng hứa hẹn của "doanh câu"!
Chỉ tiếc, con hàng doanh câu này sanh quá sớm.
Lúc đó Thương Hiệt còn chưa tạo chữ.
Nếu không, có lẽ sẽ xuất hiện một thành ngữ.
Gọi là:
Doanh câu nhất nặc(1)!
(1) Nhất nặc: hứa một lời.
Viện bảo tàng tượng sáp trở nên hỏng bét.
Vốn là lễ khai trương vui vẻ.
Cuối cùng rơi vào kết thúc như vậy.
Luật sư An thường xuyên như tiên tri lưu lạc Hy Lạp cổ, động một chút lại hô to:
- Gió bắt đầu nổi lên rồi!
- Biến thiên rồi!
- Trời sập rồi!
Nhưng trên thực tế, đối với phương diện này, Châu Trạch cũng không cảm thấy cấp bách là bao.
Giống như chiến tranh mậu dịch hiện tại, trên báo chí vẫn hô "thời gian quyết định", phảng phất như gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Nhưng dân chúng tựa hồ vẫn chỉ trải qua cuộc sống bình thường của chính mình.
Nói cho cùng.
Vẫn là khoảng cách quá xa.
Chuyện cách mình quá xa, đã có bọn ăn thịt mưu tính (1).
(1) Câu đầy đủ là nhục thực giả mưu chi, hựu hà gián yên: đã có bọn ăn thịt mưu tính, còn cần quan tâm làm chi?
Cửu điện, Địa Tàng Vương Bồ Tát.
Ông chủ Châu không có cảm giác gì, dù sao thì bọn họ cũng sẽ không bỗng nhiên xuất hiện trộm mất cà phê phân mèo của mình.
Nhưng chuyện thân phận của doanh câu.
Lại như đặt ấm nước lên bếp lò, nhóm lửa nấu.
Đã không ngừng mà bốc bong bóng hơi nước lên.
Trong này có thời gian đầu Châu Trạch mượn dùng lực lượng của doanh câu nhiều lần mà đưa tới phản ứng dây chuyền.
Nhưng phần lớn vẫn là vì theo thực lực thân phận của chính mình không ngừng tăng cao.
Diện tích tiếp xúc bắt đầu không ngừng mà mở rộng.
Dẫn đến một ít chuyện giao hòa và va chạm, không thể tránh né.
Lần trước nữ nhân đi lên đưa sách Âm Dương, cũng chính là nữ nhân trong địa ngục kia.
Còn nói bản thân đang chờ doanh câu bên dưới.
Châu Trạch nhớ rõ quan bào uy nghiêm của cô ấy.
Chỉ là khi đó doanh câu còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, không có ý thức.
Chẳng qua.
Dựa theo tính cách ngớ ngẩn của anh ta.
Cho dù lúc đó anh ta đã tỉnh dậy.
Nhìn thấy người phụ nữ kia.
Đoán chừng anh ta sẽ thốt ra một câu:
- Bị tôi cường bạo là vinh hạnh của cô!
Bạn có thể kỳ vọng một thẳng nam ung thư, mang theo ung thư chủ nghĩa, mặt mũi ung thư của mình khinh phong tế vũ mà chịu thua trước mặt một người phụ nữ sao?
Không thể.
Cũng may vào lúc đó, doanh câu còn chưa tỉnh lại, nếu không rất có thể bản thân mình đã bị nữ đại nhân kia trực tiếp diệt sát ngay lúc đó rồi.
Đau đầu.
Đau đầu.
Ông chủ Châu được bé trai nâng đỡ đi ra khỏi viện bảo tàng tượng sáp.
Về phần nơi này phải làm thế nào mới có thể giải quyết hậu quả và kết thúc công việc, cứ để luật sư An và lão đạo đi chịu trách nhiệm đi.
- A a a a!!!!
- A a a a!!!!
Hai tiếng thét chói tai một nam một nữ từ bên trong truyền đến.
Tiếng thét rất quen thuộc.
Như là giọng nói của hai công nhân kia.
Bọn họ vọt ra từ trong văn phòng.
Chưa đi được mấy bước đã té xỉu ngay cửa.
Hiển nhiên bọn họ đã bị kích thích quá lớn, sau khi thức tỉnh ngắn ngủi, ý thức không chịu nổi, thân thể tiến vào một loại trạng thái hôn mê tự bảo vệ mình.
Các cô ấy không chết.
Cậu bé mở to hai mắt nhìn, như đã nghĩ tới điều gì.
- Tôi nói.
Châu Trạch mở miệng nói.
Cậu bé đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Châu Trạch.
Có thể đừng nói sao?
- Không biết nữ viện trưởng kia có thể...
Cô ấy.
Liệu có khi nào còn chưa chết không?
Chỉ bị phong ấn ở nơi đó?
Nữ viện trưởng cũng chính là người bạn của Vương Kha, kể cả hai công nhân thuộc hạ của cô ấy, dựa theo lời cậu bé mới vừa nói, các cô ấy bị chế tác thành tượng sáp đặt trong phòng làm việc.
Hiện tại.
Hai nhân viên đã khôi phục lại, còn sống.
Nhưng.
Thiếu một.
- Ách...
Có thể nào.
Thật ra nữ viện trưởng kia còn chưa chết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận