Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 668: Hai người đi (2)

Đương nhiên.
Doanh câu cũng không nói lời cảm ơn gì, cũng không đi khẩn cầu gì.
Tôn nghiêm của anh ta.
Khiến anh ta không thể nói lời cảm ơn với một tên “chó giữ nhà” thấp kém.
Thật ra.
Tuy rằng anh ta không nói gì, tuy rằng trên miệng rất cao ngạo.
Nhưng lúc trước khi anh ta có giữ lại một phần lực lượng, hoàn toàn có thể loại bỏ Châu Trạch, một lần nữa chọn một con chó giữ nhà khác.
Anh ta lại không làm như vậy.
Mà anh ta bảo vệ Châu Trạch cùng tới cầu Nại Hà.
Để Châu Trạch hoàn dương.
Có lẽ.
Có thể giải thích thành anh ta cảm thấy bên cạnh Châu Trạch còn có hậu thủ của Thái Sơn phủ quân.
Có thể giải thích thành bên phía Châu Trạch đã có khởi bước không nhỏ, còn có đoàn đội nhỏ của chính mình.
Có thể giải thích thành ngộ nhỡ Châu Trạch tìm vận may nhưng lại có thể tìm tới biện pháp khiến mình thức tỉnh thì sao?
Nhưng vô luận là giải thích như thế nào.
Cũng không cách nào bỏ qua một điểm.
Đó chính là khi ở trong cung điện thì.
Châu Trạch từng nói câu:
Tôi chết thì chết, nếu anh có thể còn sống, đừng tự sát, sống sót thật tốt đi.
Doanh câu không thích nợ nhân tình.
Cũng không phục bất kỳ người nào.
Cho dù là Hoàng Đế ban đầu.
Đứng hàng người chủ động.
Mở ra kỷ nguyên Trung Quốc.
Thần Ma đều bái.
Chỉ riêng doanh câu anh không bái!
Bạn cho rằng bạn có thể nhìn bao quát, bạn có thể quen sinh tử, có thể buông bỏ tất cả được, có thể có tình cảm mãnh liệt.
Chẳng lẽ tôi không thể sao?
Chết.
Tính là gì?
Chết.
Cũng không mất mặt!
Nhưng nếu mất sân bãi.
Bị con chó giữ nhà này hạ thấp đi.
Đó mới là sống không bằng chết!
Đây là mạch não kín của doanh câu.
Anh ta nghĩ như vậy.
Cũng làm như vậy.
- Lần này anh đánh vỡ nửa địa ngục, thật chỉ là xung động và ngoài ý muốn?
Châu Trạch hỏi.
Thành thật mà nói.
Ngay từ đầu Châu Trạch đã cảm thấy đây là một hồi ngoài ý muốn.
Nhưng đến cuối cùng.
Anh lại cảm thấy.
Đây không giống một hồi ngoài ý muốn thuần túy.
Tỷ như sinh lộ mà doanh câu từng nói.
Tỷ như phân thân của doanh câu hóa ngàn.
Nếu chỉ là vì thoải mái một lần, xung động một lần, hào khí một lần.
Cần gì phải phức tạp hóa mọi thứ như vậy?
- A.
Vậy thì không phải là ngoài ý muốn.
Chẳng qua.
Vào lúc này.
Đã đói thành bộ dáng này.
Châu Trạch cũng không muốn tự hỏi quá nhiều thứ nữa.
Chỉ lặng lẽ đi lên phía trước.
- Âm ty tàn phế.
- Ừm, tôi đã nhìn thấy.
- Sau khi rời khỏi đây, bò cho tốt.
- Bò?
- Bò!
- Hơi làm khó người khác.
Có thể làm người.
Ai muốn đi làm quỷ?
Hơn nữa.
Âm ty vốn là nơi không mặt trời.
Kết quả trăng đều bị anh mài tới nhỏ như vậy.
Ngay cả phơi trăng cũng phơi không tới.
Địa ngục này.
Còn có ý nghĩa gì?
Huyết nguyệt kia cũng thật đần độn.
Anh vẫy nó hai lần.
Nó liền hấp tấp mà tới.
Đúng rồi.
Dường như anh còn quên phong chỉnh ngay ngắn cho người ta.
Cũng không biết có còn cơ hội đó nữa không.
Đây là chơi gái không trả tiền.
Ông chủ Châu có chút đau lòng cho vầng huyết nguyệt kia.
Doanh câu: - Xuống tới!
- Vèo!
Huyết nguyệt: - Thiêu đốt Calo của tôi!
Chậc chậc.
Lại có một ngày.
Bản thân mình đi đồng tình với một vầng trăng.
Ông chủ Châu cũng hiểu được hành trình tới địa ngục lần này.
Trên phương diện kiến thức.
Đã được tăng trưởng thật lớn.
Rõ ràng bản thân mình chỉ là một tiểu quỷ sai, còn không phải bộ đầu, thế nhưng hiện tại bản thân mình lại có cảm giác ưu việt, như đám Diêm La ở địa ngục chỉ là heo chó.
Lơ lửng.
Bay rồi.
- Anh có chứng nhận, có thể lén lút thăng quan.
- Ah, đã hiểu.
Còn thật biết quan tâm.
- Đúng rồi, dù sao cũng không có chuyện gì làm, anh cũng sắp phải ngủ, thừa cơ hội này dạy tôi ít thứ đi, vẫn cà phê báo chí lại...
- Nếu chỉ có phiên vân phúc vũ.
- Quá nhàm chán.
... ... ...
Châu Trạch không biết tới cùng bản thân đã đi bao lâu.
Nói chung.
Đã lâu đã lâu.
Mãi cho đến khi anh đói bụng đến sắp mất đi ý thức và tri giác thì.
Phía trước.
Bỗng nhiên xuất hiện tia sáng trắng gai mắt.
Giọng nói của doanh câu lần thứ hai truyền đến:
- Niệm chú, hồn về thân thể!
Châu Trạch lập tức giật mình tỉnh lại.
Anh cũng không muốn lại lần nữa trải qua cảm giác thống khổ khi linh hồn ly thể, phiêu tán khắp nơi.
Châu Trạch lập tức bắt đầu niệm chú, chuẩn bị định vị nhục thể của mình.
Mà lúc này.
Cuối cùng giọng nói của doanh câu cũng truyền đến:
- Sống... Cho… Tốt… Đi...
- Anh nói gì? Tôi không nghe rõ, lặp lại lần nữa.
- Chó… Giữ… Nhà…
Bé trai cũng không thích Thượng Hải, không phải vì nơi đây cao tầng san sát, cũng không phải vì nơi đây nhiều người ồn ào, mà là vì khi đứng ở chỗ cao, ngắm nhìn bốn phía, luôn cảm thấy những thứ tạt qua chung quanh cho dù là xe cộ hay là dòng người đều quá nhanh.
Cậu bé chán ghét cảm giác này, chán ghét một cách khó hiểu.
Cũng đúng.
Cậu bé từng tìm một hang động, vừa ở đã trên trăm năm, sao có thể thích cảm giác này?
- Sao vậy, tâm tình không tốt, nhíu mày chặt vậy?
Lúc này lão đạo cũng đi từ đầu bậc thang ở sân thượng tới.
Tuy nói lão đi đến đây cũng không có tác dụng gì, nhưng dù sao cũng phải tới, quét chút cảm giác tồn tại.
Trên thế giới này, những chuyện không có tác dụng nhưng vẫn phải làm theo đúng thủ tục hình thức, thật sự rất nhiều.
Cũng không phải mọi người thiếu thông minh, thương thích làm mấy chuyện vô dụng.
Mà là vì.
Rất nhiều người ngay cả bản lĩnh như cái rắm cũng không có, chỉ có thể làm loại chuyện không có ý nghĩa này để khiến bản thân cảm giác như mình đang bận rộn làm việc.
Cũng giống với lão đạo bây giờ.
- Chậc chậc, sân thượng lạnh quá.
- Tôi không thích cảm giác nơi này, bọn họ đều quá nhanh.
Bé trai nói.
- Ah, cậu muốn nói tiết tấu sinh hoạt?
- Tiết tấu sinh hoạt là có ý gì?
- A, tiết tấu sinh hoạt cũng có phân biệt tốc độ, đương nhiên, thật ra rất nhiều người cũng không hiểu chuyện này, chỉ biết nói chơi một chút.
- Tỷ như rất nhiều người khi nhắc tới Dung Thành thường sẽ nói đó là một thành thị có tiết tấu cuộc sống chậm, thật ra cách nói này là sai, chỉ tới một thành phố du lịch hoặc quan sát một chút, căn bản không nhìn ra cái rắm gì.
- Đây là một loại bầu không khí.
- Ví dụ, bên cạnh cậu có bảy người bạn, trong đó có tám hoặc chín người mỗi ngày đều cực khổ kiếm tiền gửi tiền, cậu cũng sẽ bất tri bất giác bị loại nhịp điệu này dẫn dắt.
- Nhưng nếu mười người bạn bên cạnh cậu, mỗi ngày sau khi kiếm được một khoản tiền nhỏ đã thỏa mãn, tới quán trà uống chút trà, tới quán mạt chược đánh vài ván mạt chược, cậu sẽ cảm thấy mình cũng nên thư giãn một chút, yên tâm thoải mái.
Bé trai như có điều suy nghĩ gật đầu.
- Thật ra, muốn thể nghiệm nhịp sống chậm chân chính cũng không cần tới Dung Thành, bần đạo cảm thấy trên thế giới này rất khó có thể tìm được nơi nào có tiết tấu cuộc sống chậm hơn phòng sách của chúng ta.
Biết lão đang nói đùa.
Bé trai phối hợp cười cười.
- Còn chưa kết thúc sao?
Lão đạo hối hận vì bản thân không mặc áo bông dày tới đây.
Lão có một chiếc áo bành to kiểu quân nhân đã lâu năm…
Ha.
Tuy nói kiểu dáng rất quê mùa, người trẻ tuổi không thích lắm.
Nhưng chiếc áo ấy có khả năng giữ ấm rất tuyệt.
Lại tại lúc này.
Ánh mắt bé trai lập tức đọng lại.
Nói:
- Đến rồi.
- Gì?
Lão đạo không phát hiện bé trai lấy điện thoại di động ra.
Cũng không nghe thấy tiếng báo động gì.
Bé trai lại cười cười.
Thân thể chậm rãi đứng thẳng.
Mà ở bên kia.
Một tiếng khỉ rít gào truyền đến.
Dĩ nhiên là tiểu Hầu Tử đã hóa thành hình thái yêu hầu.
Đối diện.
Tóc Bạch Oanh Oanh biến trắng.
Dưới chân quanh thân.
Đã dính lên một tầng sương lạnh.
Ở nơi càng xa xăm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận