Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1067: Hồ mị (1)

- Cậu ta không trang điểm đi diễn hí kịch, cũng không mấy người có thể nắm giữ được.
- Cũng phải nha.
Luật sư An dùng nước rửa sạch mặt, lấy thêm khăn lông bắt đầu lau lau.
Sau đó.
Anh ta ngây ngẩn.
Bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Tôi cảm thấy người làm phiền người khác này, được phải có người đi thu thập, ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của người khác, thiếu đạo đức nhất rồi!
Thằng bé trai đặt điện thoại di động xuống, nghi ngờ nói:
- Không phải là thưởng thức sự cao nhã sao?
- Sự cao nhã mà làm phiền người khác thì cũng là một loại thô lỗ!
Luật sư An thở phì phò đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Muốn đi mở cửa.
Bởi vì lúc đang rửa mặt nhìn vào trong gương.
Luật sư An chợt phát hiện.
Gương mặt vốn dĩ vừa đẹp trai vừa anh tuấn lại có hương vị của anh ta, lại cũng đã bị đổi rồi!
An Bất Khởi anh ta.
Vẫn cần gương mặt đó!
Bộ thân thể này, thế nhưng lúc trước luật sư An đã lựa chọn rất lâu đấy, gương mặt này, anh ta rất quý trọng đấy!
Mở cửa.
Ở bên ngoài.
Là hành lang bình thường.
Như thể những chuyện vừa mới xảy ra cách một bức tường, đều chưa từng phát sinh vậy, chẳng qua là một giấc mộng dài mà thôi.
Bạch cốt thủ của luật sư An chụp tới trước một phen.
Một sợi tơ màu đen bị anh ta chụp được.
Sau đó kéo ngược lại một cái.
Giống như là trực tiếp kéo rơi một tấm màn che vậy, luật sư An đi về phía trước một bước, cả người tiến vào bên trong huyễn cảnh, ở bên cạnh một dòng sông nhỏ, bên bờ sông, một người phụ nữ trên người mặc y phục biểu diễn màu đỏ đang ca diễn ở nơi đó.
Cô ta rất nhập tâm, cũng rất nghiêm túc, cho dù là khách không mời mà đến xông vào, cũng không gây ra chút ảnh hưởng nào với cô ta, tiếp tục làm theo ý mình.
Nếu như khuôn mặt đẹp trai anh tuấn kia của anh ta còn chưa bị đổi.
Nói không chừng lúc này luật sư An cũng sẽ vỗ tay tán dương đấy.
Gọi một tiếng:
- Kỹ thuật rất tốt, xem phần thưởng đi.
Mà bây giờ.
Luật sư An thế nhưng một chút hứng thú cũng không có.
Trực tiếp mở ra ngón tay,
- m Ti có thứ tự, mất pháp vô tình, PHÁ...!
Lúc này, tiếng ma sát chói tai truyền tới.
Phảng phất như có một cây đao.
Trực tiếp xé rách tất cả mọi thứ ở nơi này.
Cảnh đẹp tiểu hà lưu thủy giai nhân như mộng, có lẽ là bởi vì quá mức tốt đẹp, cho nên cũng quá yếu ớt.
Trong khoảnh khắc.
Tất cả mọi thứ trước mắt.
Đều bị luật sư An xé toang đến vỡ thành từng mảnh.
Ngay cả người phụ nữ xinh đẹp bên bờ sông kia.
Cũng bị cưỡng ép lôi đến trước mặt của luật sư An.
- Tạm biệt.
Tôi nói lời từ biệt, là vì lúc trước đã nghe cô hát một khúc có đầu có cuối.
Ngay sau đó.
Bạch cốt thủ của luật sư An trực tiếp đâm vào cơ thể của người phụ nữ, lúc này cơ thể người phụ nữ run lên, giờ phút này biểu cảm cũng trở nên rất thống khổ.
Loại biểu cảm này, cộng thêm việc lớp trang điểm dày trên khuôn mặt, lại càng rõ ràng và sắc nét hơn.
Chỉ tiếc luật sư An lại không phải là trai tân gì đó, nhất là anh ta lại tiện trên phương diện nam nữ, anh ta nhìn như rất thờ ơ, đồng thời cũng có ý nghĩa là anh ta rất xem nhẹ chuyện này, đương nhiên sẽ không bị mê hoặc.
- Roạt!
Giống như tấm vải bị xé rách một cách thô bạo.
Mọi thứ chung quanh đều vỡ vụn ra.
Luật sư An vẫn đứng ở trong hành lang.
Cúi đầu xuống.
Nhìn một cái mặt nạ mềm nhũn ở trong lòng bàn tay của mình.
Không.
Cái này đã không thể xem như mặt nạ.
Từ xúc cảm mà nói, càng giống như là da người hơn.
Trơn nhẵn, đồng thời còn lưu lại một chút độ ấm.
Luật sư An híp mắt một cái, trở lại gian phòng của mình, thằng bé trai ngẩng đầu lên, nhìn luật sư An đang đứng ở cửa, hỏi:
- Giải quyết xong rồi?
Trong cảm ứng của anh ta, khách sạn đã khôi phục lại bình thường.
- Coi là vậy đi, nhưng chính chủ đã chạy rồi, hoặc có lẽ là, căn bản cũng không ở đây.
- A a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !
Một căn phòng ở trong góc của cùng tầng lầu này, truyền đến âm thanh thét chói tai của phụ nữ.
Không ít khách trọ đều mở cửa phòng ra kiểm tra tình huống, luật sư An cũng đi ra ngoài, chốc lát sau, anh ta trở lại.
Thằng bé trai thở dài.
Cảm thán nói:
- Thật nhiều chuyện.
- Thật sự rất nhiều, người ở trong căn phòng đó là một đôi vợ chồng đến du lịch, hẳn là người từ tỉnh Giang Tô, người vợ mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện chồng mình không còn mặt nữa, chỉ còn lại máu thịt be bét.
- Chết chưa?
Thằng bé trai hỏi.
- Kỳ quái là ở chỗ này, có thể thấy được anh ta bị thương rất nặng, rất thống khổ, nhưng, hẳn là vẫn chưa chết.
Thằng bé trai lắc đầu một cái, nhìn đồng hồ, nói:
- Thời gian không còn sớm, liên lạc ông chủ đi, chúng ta cùng đến sân bay tập họp.
- Vấn đề là, bây giờ tạm thời chúng ta vẫn chưa thể đi được.
Luật sư An lấy từ trong túi của mình ra tấm da người đã bị hư hại kia.
Sau đó đi vào phòng vệ sinh.
Để nó ở dưới vòi nước bắt đầu tẩy rửa.
Đây là muốn tẩy đi lớp trang điểm đậm ở trên tấm da mặt kia.
Chờ sau khi rửa sạch.
Luật sư An lại giống như đang phơi quần áo, mở tấm da mặt này ra, vẫy vẫy, đi ra khỏi phòng vệ sinh, bày tấm da mặt ra trước mặt thằng bé trai.
Nói:
- Tự mình nhớ lại những chỗ bị hư hại, sau đó ngẫm lại xem, tấm da mặt này, có phải là rất giống một người hay không?

Ăn bữa khuya.
Cảm giác thân thể ấm áp.
Ông chủ Châu duỗi người.
Dự định cùng Oanh Oanh cùng nhau đi dạo một chút, tiêu thực một chút.
Châu Trạch đi ở phía trước.
Oanh Oanh đi theo ở sau, trong tay còn cầm chai Coca mà ông chủ còn chưa uống hết – bây giờ đã không còn lạnh được bao nhiêu.
Ông chủ Châu cố gắng hết sức để không nghĩ đến nữ quỷ ngốc bạch ngọt vừa mới quen đã đi tới vinh quang kia nữa.
Vào lúc này, anh ta chỉ muốn cùng người hầu gái nhà mình cùng nhau hưởng thụ cảm giác thư thả khi đi dạo trên đường cái Dung Thành mà thôi.
Chờ chốc lát nữa, liền có thể trực tiếp đón xe đến sân bay, ngồi chuyến bay sớm trở về Thông Thành, cuộc sống lần nữa khôi phục lại quỹ đạo trước kia, rất tốt rất hoàn mỹ.
Oanh Oanh đang thử dùng sát khí ở trong lòng bàn tay của mình, một lần nữa làm lạnh lại nửa chai Coca này cho ông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận