Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 986: Anh hùng bốn đời! (1)

Châu Trạch ngồi xuống bên cạnh bàn cơm.
Oanh Oanh đặt thức ăn đã nguội lên trên bàn, lén lén lút lút nói:
- Ông chủ, tôi gọi chút đồ ăn ngoài cho anh rồi, đặt ở trong phòng ở trên lầu, anh lên lầu ăn đi.
Châu Trạch nghe vậy.
Khẽ cau mày.
Sau đó nhìn thấy dáng vẻ mặt đầy thành khẩn của Oanh Oanh.
Vẫn gật đầu, đồng ý.
Oanh Oanh nhà mình thật biết săn sóc, cả cái khâu khổ sở như để cho đàn ông ép buộc bản thân nuốt trôi đồ ăn sau đó giơ ngón tay cái lên không ngừng nói “đồ ăn ngon” cũng đều đã rút gọn cho anh rồi.
Thế gian này, không biết bao nhiêu người đàn ông đều không thể qua được cửa ải này, dĩ nhiên, chuyện này cũng không thể bỏ qua được, làm như vậy không phải là vì để không đả kích nàng dâu nhà mình đã nhiệt tình nấu cơm như vậy, để sau này nàng dâu sẽ tiếp tục nấu cơm à?
Đương nhiên rồi.
Châu Trạch, ngay cả lúc lửa đã cháy đến mông như thế này, cả khâu này cũng có thể nhảy qua được.
Cho nên, có một người hầu gái là cương thi thật bớt chuyện.
Bên ngoài.
Lão già mũi đỏ xuống xe với sự giúp đỡ của luật sư An, không vội tham quan tiệm sách, mà là híp mắt, nhìn lướt qua tiệm thuốc ở kề bên trái tiệm sách, lại nhìn lướt qua vườn rau xanh kín toàn bộ ở kề bên phải tiệm sách.
- Bố cục, khí tràng, không tệ lắm.
- Ừm. - Lão Trương ở bên cạnh đáp lời.
- Bố cục song long bổ khí, vốn là bố cục khốn long (rồng gặp nạn), nhưng gắng gượng kéo trở lại, thành trạng thái long thôn hổ thực. (rồng ăn hổ nuốt)
- Bắt được trọng điểm này, vẫn là hai bên trái phải, chậc chậc, thật là điên rồi mà.
- Một bên đoạt vận may.
- Một bên cướp sinh cơ.
- Vô cùng chặt chẽ, không được, đúng là không được.
- Tiệm sách này, là ai trang trí?
- Trận pháp mà nói, hẳn là Hứa Thanh Lãng đi, tay nghề nấu ăn của cậu ta không tồi chút nào.
Lão đầu gật đầu một cái, bước vào tiệm sách.
- Ô kìa nha, ồ, nơi này được sửa sang không tệ nha.
Lão Trương đỡ ông cố nội nhà mình đi vào.
Ánh mắt Oanh Oanh sáng lên.
Lập tức nói ngay:
- Trương cảnh quan, lần này thực sự là trùng hợp đấy, ăn cơm đi!
- Ầy… ừ, được.
Lão Trương đỡ lão già mũi đỏ ngồi xuống.
Lão già mũi đỏ thật sự bị trật thắt lưng rồi, không phải là do lúc trận chiến đấu lúc nãy, ít nhất khi đó tâm lý còn cân nhắc chuẩn bị tinh thần một chút, lần này, là bị khí tức của doanh câu, kẻ bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp hù dọa nên thất thủ, chuyện này coi như là tai nạn đi.
Hơn nữa bộ thân thể này, vốn cũng không phải chính chủ.
- Các người ăn đi, trao đổi tình cảm một chút, tôi đi lên trước.
Châu Trạch đứng dậy, chỉ chỉ thức ăn trên bàn.
- Đừng khách khí, ăn nhiều một chút.
Sau khi bày ra tư thế không quấy rầy ông cháu các người đầy cao thượng.
Ngay sau đó.
Châu Trạch đi lên cầu thang.
Oanh Oanh cũng cởi tạp dề làm bếp ra, chuẩn bị một chậu nước mang theo khăn lông đi lên cho ông chủ rửa tay lau mặt.
Lão già mũi đỏ cầm đũa lên.
Gắp một miếng đồ ăn.
Không vội vàng đặt vào trong miệng.
Mà là hai mắt cực kì nghiêm túc nhìn cháu cố của mình.
Nói:
- Tương lai, có tính toán gì không?
- Nói thử một chút đi, nói rõ ràng một chút.
Lão đầu coi như cũng hiểu được tại sao An Bất Khởi lại như vậy như vậy rồi, người có thể làm cho anh ta cam tâm tình nguyện gọi là ông chủ, nguyện ý ở lại trong cái đống hỗn độn này.
Nơi này.
Thật sự là ngọa hổ tàng long.
Nói không chừng.
Trong lúc phong vân thay đổi.
Cái tiệm sách này chính là nơi ở ẩn của vương triều cổ đại.
Người ở nơi này, đều sẽ trở thành bề tôi của rồng.
Nói không động tâm, đó là giả, mặc dù ông ta nói đến nguyên tắc, nói quy củ, nhưng cũng không phải não tàn, lúc trước không vướng bận gì, nên không sợ hãi gì cả, bây giờ nha, dù sao cũng phải suy nghĩ cho tương lai của đời sau nhà mình một chút.
Loại truyền thống mà lão thiên gia, dưới sự xúi giục của số phận, làm cho hết đời này đến đời khác của nhà ông ta ra đi một cách vinh quang như thế này.
Thật sự khiến cho răng lão đầu rất ngứa đó.
- Cứ tiếp tục làm cảnh sát của con thôi, sau đó giúp tiệm sách làm vài chuyện, con cảm thấy như vậy vô cùng tốt.
Lão Trương cứ vậy mà trả lời.
- A, xem chút tiền đồ này của mày đi.
Lão đầu tức giận trợn mắt liếc mắt nhìn cháu cố nhà mình, đưa đồ ăn kẹp trong đôi đũa vào trong miệng.
Lúc này ánh mắt cứng lại một chút!
- Phốc!
Một miếng thức ăn.
Trực tiếp phun ra ngoài.
- Há, con sơ sót, là lỗi của con, phải uống cái này, người phải uống, uống cái này mới có thể ăn cơm được.
- Thức ăn ở nơi này ngon lắm, con thường đến cọ cơm, ha ha.
Lão Trương có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó lấy ra hai chai Bỉ Ngạn Hoa, một chai đặt ở trước mặt lão đầu, tự mình mở chai ra rồi uống.
Lão già mũi đỏ có chút không dám tin nhìn lão Trương.
Đây là chuyện đồ uống gì đó sao?
Là vấn đề của thức ăn này.
Là chuyện của thức ăn này thật đó!
Còn nữa.
Cháu cố của ông aish…
Mày thật sự là đồ lỗ mãng đó.
Ngay cả thức ăn như thế này.
Mày còn nghiên cứu chuyện đến cọ cơm mỗi ngày?
Mày không có bệnh đi!
Lão Trương uống chai đồ uống Bỉ Ngạn Hoa, sau đó cười ha hả gắp miếng thịt gà, đưa vào trong miệng.
- Phốc!
Lão Trương phun ra ngoài.
Lão già mũi đỏ yên tâm, xem ra còn chưa bệnh đến giai đoạn cuối.
- Thức ăn này là do người chết làm sao, khó ăn như vậy.
Lão đầu lẩm bẩm, cũng không phải ông ta nói trúng rồi sao.
Nếu đã như vậy, không ăn nữa.
Lão đầu tự mình đi đến bên quầy bar, lấy một chai Ngũ Lương, đây là đồ lão đạo cất giữ, ông ta không khách khí, cầm ra, rót cho mình và lão Trương.
Bưng chén rượu lên.
Nhấp một miếng.
Nói:
- Cháu ngoan à, thật ra thì, vốn dĩ ông có thể không khuấy vào vũng nước đục lần này, nhưng ông cũng là vì mày...
- Vậy thì đừng khuấy nữa, ông xuống sớm chút đi, miễn cưỡng làm gì.
- ... - Lão đầu.
Điều lão Trương muốn, là làm cho lão tổ tông bỗng nhiên xuất hiện của mình đi xuống sớm một chút, nếu không đợi đến ngày tất cả mọi người trong tiệm sách đều trở về, tất cả mọi người đều sẽ cứ “Tiểu Trương” “Tiểu Trương” mà gọi.
Lão đầu bị đứa con cháu bất hiếu này đánh cho bị nội thương luôn rồi!
Cho một nấc thang thì sẽ chết hay sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận