Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 711: Tiên sờ đầu tôi!

Lão đạo hiểu ý đi lại, nhìn chiếc xe kia, mới nhận ra là chiếc mình lái về, lúc này kinh hô:
- Má ơi, bên trong còn có người đó!
Dù sao mới vừa suôn sẻ lấy được không ít đồ trên thân người ta, lại căn dặn người ta ngồi ở trong xe chờ mình một lúc rồi dẫn họ đi hiệu thuốc điều trị.
Ai biết được.
Đột nhiên đã nổ tung lên trời rồi?
Lão đạo vọt tới bên xe, nhìn bên trong, hơi sốt ruột.
Châu Trạch nhìn Bạch Oanh Oanh bên người mình, Bạch Oanh Oanh hiểu ý, đi lên trước, “Tháo thành tám khối” chiếc Nissan triệt để biến hình này.
Rất nhanh, ba thân thể máu chảy đầm đìa đã bị Bạch Oanh Oanh lôi ra.
Châu Trạch mím môi.
Ngồi xổm xuống.
Kiểm tra thử.
Khiến cho anh hơi ngoài ý muốn chính là.
Tuy rằng trên người ba người này mang vết thương nặng đến không thể nặng hơn nữa.
Nhưng vẫn đều còn treo một hơi.
“Bốp bốp bốp bốp!”
Châu Trạch vỗ mặt Câu Tân.
“Phụt!”
Câu Tân hé miệng, phun ra một cái răng.
“... ...” Châu Trạch.
Phun răng ra rồi, Câu Tân vẫn chưa tỉnh.
Châu Trạch giơ tay lần mò trên người này, chỗ ngực cảm thấy một chút ấm áp.
Tiếp theo.
Anh lại đi lần mò trên người tiểu Hắc tiểu Bạch, cũng giống như thế.
Xem ra.
Trên thân thể ba tên này đều có pháp khí hộ mạng.
Thân thể đã tàn phá như vậy rồi, lại vẫn có thể giữ được sức sống trên thân thể.
Chậc chậc.
Đợi lát nữa có cần lấy ra dùng cho mình không nhỉ?
Nhưng cảm thấy hơi ghê tởm.
Vẫn cho lão đạo đi.
Dù sao ông ấy đã lớn tuổi, coi như máy tạo nhịp tim.
Lúc này, người trong hiệu thuốc chạy ra, nhất là Phương Phương, tuy rằng béo chút, nhưng sức lực rất lớn, liên tiếp mang mấy người bị thương lẫn người bị dọa ngốc tới hiệu thuốc.
- Nhanh chút, nhanh chút, còn không nhanh lên 120 sẽ tới cướp vụ làm ăn.
Phương Phương vừa cõng người vừa kêu đồng nghiệp.
“Ặc... ...” Châu Trạch.
Trong lòng ông chủ Châu lại sinh ra cảm giác vui mừng.
Đến lúc này rồi, cô ấy vẫn còn không quên kiếm tiền cho hiệu thuốc nhà mình.
Lúc này.
Phương Phương chú ý tới bên chỗ Châu Trạch, lập tức chạy tới, vừa nhìn thấy ba người máu chảy đầm đìa nằm trên đất, lập tức sinh ra cảm xúc ngưỡng vọng núi cao đối với ông chủ.
Ông chủ không hổ là ông chủ.
Tôm tép nhãi nhép chướng mắt.
Bắt thẳng lấy ba con cá lớn!
Châu Trạch chỉ chỉ ba người trên đất, căn dặn:
- Mang tới phòng phẫu thuật, kêu mấy người kia trực tiếp phẫu thuật, còn lại không cần xen vào, trước làm sạch vết thương dọn dẹp đi.
Ba người này có thân phận quỷ sai, trong cơ thể còn có pháp khí hộ mạng, chỉ cần đảm bảo tình huống thân thể của bọn họ không tiếp tục chuyển biến xấu, tự bọn họ có thể chậm rãi khôi phục lại.
- Được rồi!
Phương Phương cõng người đi, một tay ôm Câu Tân, một tay ôm tiểu Hắc, lão đạo ở bên cạnh cõng tiểu Bạch lên.
Phương Phương đi trước dẫn đường, hùng hùng hổ hổ xông vào hiệu thuốc, lão đạo cõng người đi phía sau vội kêu lên:
- Chậm chút, chậm chút, cẩn thận chút, cẩn thận chút, đừng đụng vào.
Khi tiến vào phòng phẫu thuật.
Dường như Phương Phương đã quên mất mình còn ôm hai người, càng to hơn bình thường, khi đi vào, đầu của Câu Tân thật sự va lên trên cửa thép.
“Cốp cốp!”
Thật vang!
“... ...” Lão đạo.
Chờ ba người được đưa vào phòng phẫu thuật, hai bác sỹ trực ở hiệu thuốc đã thay xong quần áo chạy tới, người bị thương khác ở bên ngoài chỉ cần tiêu độc miệng vết thương đơn giản rồi sau đó tiến hành băng bó là được rồi, vấn đề không lớn, nhưng ba người nơi này, trong lòng bọn họ hơi hoang mang.
- Cái này... có cần đưa người tới bệnh viện nhân dân hoặc bệnh viện gần đây không?
Một bác sỹ hỏi.
- Hoặc là, gọi ông chủ đến?
Một người khác hỏi.
Trước kia Châu Trạch từng làm phẫu thuật trong phòng phẫu thuật của hiệu thuốc, đã lưu lại ấn tượng rất sâu đậm đối với hai bác sỹ này.
Nếu bọn họ thật sự là bác sỹ khoa ngoại thật ưu tú thật xuất sắc, cũng sẽ không thể cam tâm tình nguyện vì chút tiền lương cao mà ở lại trong hiệu thuốc này qua ngày.
- Ông chủ nói, chỉ cần xử lý bên ngoài, đừng lề mề nữa.
Phương Phương quát:
- Thật sự không được nữa đợi lát nữa 120 đến đây lại đưa cho bọn họ, nhưng đã qua tay tôi, phải nhớ kỹ chi phí!
- Ặc, được rồi.
Hai bác sỹ chỉ có thể kiên trì đi vào bắt đầu phẫu thuật.
Hiện giờ thân mình Châu Trạch không lanh lợi, không định tự đi làm phẫu thuật, ba người Câu Tân kia dù sao cũng chẳng thân quen gì với anh, cần gì phải liều mạng như vậy?
Huống hồ, nơi đây còn có một vài thứ cần mình tự kiểm tra.
Mình nhớ không nhầm, Oanh Oanh nói trước đó mình hôn mê trong xe, đây cũng ý nghĩa khi mình lái xe đến đây, thật ra đã vào hũ!
Như vậy một trận nổ mạnh này và ngăn cách màu đen trước đó mình đã gặp phải ở sâu trong linh hồn rốt cuộc có liên quan gì?
Đứng ở bên cạnh cái hang, Châu Trạch nhìn xuống dưới.
Hít hít mũi.
Châu Trạch vừa định hỏi Oanh Oanh bên cạnh có ngửi thấy mùi gì hay không.
Đã nhìn thấy dưới hang.
Không biết từ khi nào thế mà lại xuất hiện một trẻ sơ sinh mờ mờ.
Bên rốn trẻ sơ sinh kia có một sợi tơ nhiều màu thật dài vờn quanh.
Lúc này.
Trẻ sơ sinh giơ tay.
Không phải là kiểu đòi ôm đòi nâng cao đòi âu yếm.
Trong đôi mắt của trẻ sơ sinh.
Mang theo vẻ uy lăng cực kỳ bá đạo rõ ràng!
Nó.
Đang nhìn mình.
Mà một tay.
Giống như mang theo ma lực cực kỳ khủng bố.
Trong lúc nhất thời.
Ông chủ Châu chỉ cảm thấy miệng vết thương trên ngực mình dường như đã bị quên mất.
Trong mắt.
Chỉ có một cái tay trắng nõn non mềm này.
Giống như.
Chỉ cần quỳ sát xuống.
Được bàn tay này sờ lên trên đầu mình một chút.
Mình có thể trường sinh bất lão, có thể hưởng hạnh phúc vĩnh viễn.
Đây là một ma lực khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả ra.
Người có tâm chí cường thịnh nữa.
Ở trước mặt cánh tay này.
Cũng phải quỳ gối.
Tiên sờ đầu tôi.
Kết được trường sinh!
Câu Tân từng được tiên sờ đầu.
Thật ra cũng không rõ ràng rốt cuộc có tiên hay không.
Luật sư An người lọc lõi chốn quan trường âm ty địa ngục, từng tham dự hành động chính biến của âm ty bị trục xuất, nhưng cho dù như thế, anh cũng không biết, trên đời này rốt cuộc có tiên hay không.
Nhưng mà, vài thứ, chính bởi vì quá mức thưa thớt, cho nên mới có vẻ quý giá, quá mức hiếm thấy, thường có ý nghĩa với không tầm thường.
Châu Trạch theo bản năng bắt đầu khom gối
Giờ khắc này.
Ồn ào hỗn loạn quanh mình.
Đám người còn đang nỉ non.
Tiếng còi cảnh sát xa xa đang càng ngày càng gần.
Xe nước phòng cháy nổ vang.
Tất cả những thứ này.
Dường như đều bị ngăn cách.
Trong mắt Châu Trạch.
Chỉ có bàn tay này!
Nhưng mà, khi đầu gối của Châu Trạch mới khom được một nửa.
Anh thế mà lại đột nhiên dừng động tác.
Không có nguyên nhân gì khác.
Chỉ bởi vì đuôi khóe mắt của Châu Trạch nhìn thấy bên trái mình có một người đàn ông mặc áo trắng, động tác của anh giống mình, khom nửa đầu gối.
Người đàn ông này.
Châu Trạch đã từng gặp.
Ở trong mộng chỗ hang động bé trai.
Mới vừa rồi.
Nếu không phải chứng nhận quỷ sai cuối cùng xuất hiện.
Một ngọn thái sơn trấn áp tất cả.
Hiện giờ Châu Trạch đã biến thành Lý Tú Thành.
Mà bên phải mình
Ngược lại xuất hiện bóng dáng người đàn ông để trần thân trên.
Anh ta cũng giống mình.
Khom nửa đầu gối.
Trong đầu ông chủ Châu lập tức tỉnh táo lại.
Anh có thể quỳ.
Dù sao chỉ là một cái mạng hèn.
Nếu quỳ chút mà có thể đạt được chỗ tốt rất lớn, giống như Câu Tân kia, đổi lấy hơn nửa đời người xuôi gió xuôi nước, cái quỳ này cũng đáng.
Dưới gối đàn ông có vàng.
Nói thì nói như thế.
Nếu quả thật có thể quỳ ra vàng.
Đoán chừng phần lớn đàn ông đều có thể quỳ gối đến sinh vết chai cũng không tiếc.
Nhưng mà, bản thân quỳ là một chuyện.
Nếu kèm theo hai vị này cùng mình quỳ xuống.
Châu Trạch thật sự sẽ ngượng ngùng.
Lập tức.
Cắn mạnh đầu lưỡi.
Trên dưới toàn thân Châu Trạch rùng mình một cái.
Lúc này tỉnh táo lại.
Đứng thẳng người.
Tất cả đều chỉ trong giây lát, thậm chí cả Oanh Oanh ở bên người Châu Trạch đều không nhận thấy được ông chủ nhà mình có gì khác thường.
Thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, Châu Trạch nhìn chung quanh, đã xảy ra nổ mạnh, lại ở quốc gia hòa bình, nhất định sẽ gây ra nhiều gợn sóng.
Nhưng mà không phải là bom của anh, ông chủ Châu cũng không thật sự lo lắng, cái hang bị nổ ra này, rốt cuộc là vấn đề gì, chỉ có thể chậm rãi điều tra.
Mà đứa trẻ sơ sinh kia, đã biến mất không thấy gì từ lâu, dường như đã sớm phiêu tán theo gió.
Châu Trạch kêu Oanh Oanh đỡ mình về hiệu sách.
Vị trí sofa “Mặt trời bờ biển” thích nhất.
Tất nhiên không thể ngồi.
Kính cửa sổ cũng đã vỡ vụn đầy đất, sofa cũng lệch chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận