Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 263: Bi ai của người thành thực

- Sùng sục... ... Sùng sục... ...
Châu Trạch nhớ rõ bản thân mình đã bị chìm vào trong nước nhiều lần, nhưng lúc đó hoặc là bản thân đang ở địa ngục, hoặc là bản thân đang ở trong mơ, nhất là khi đi ngang qua tình cờ gặp được người phụ nữ không có mặt trong đầm nước.
Nhưng lần này lại khác, lần này cảm giác hít thở không thông và cảm giác nguy cơ trở nên vô cùng mãnh liệt, từ sau khi anh bị kéo xuống dưới, anh đã rõ ràng, tánh mạng của mình đang bắt đầu tiến vào giai đoạn đếm ngược.
Anh không hối hận vì lúc đó bản thân mình chạy đi cứu Đường Thi, cho dù mới vừa rồi hai người còn cãi nhau, mà tính tình của xú bà nương Đường Thi kia ông chủ Châu cũng nhìn không thuận mắt, phảng phất như trên thế giới này ngoại trừ "người mù" kia, những người đàn ông khác cô ấy đều nhìn không thuận mắt vậy.
Nhưng bất kể thế nào, lần này Đường Thi cũng đã cố ý từ Thượng Hải tới đây giúp mình, nếu như bản thân mình mặc kệ cô ấy trong lúc sống chết như vậy khó tránh khỏi có chút không phúc hậu.
Lúc đó có vẻ như bản thân mình cũng không suy nghĩ quá nhiều, cũng giống như đám cháy trong rạp chiếu phim ngày ấy, bản thân mình cũng không suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp hướng lao vào đám cháy chuẩn bị cứu người.
Quan trọng nhất là, tuy rằng có đôi khi Đường Thi thoạt nhìn rất mạnh mẽ, nhưng thân thể của cô ấy lại có một nhược điểm rất lớn, đó là một khi bị cận thân, cô ấy sẽ lâm vào hoàn cảnh không biết đối phó thế nào, mà bản thân mình chí ít còn có cơ hội đánh một trận.
- Sùng sục... ... Sùng sục... ...
Bọt khí không ngừng xuất hiện từ trong miệng và trên chóp mũi, không khí trong phổi cũng càng ngày càng ít đi.
Nhưng thân thể không trọn vẹn chỉ còn lại có nửa gương mặt vẫn liều sống liều chết túm lấy bản thân mình, mà đám cỏ kia cũng không ngừng xuất hiện bện chặt lại, hoàn thiện nửa gương mặt còn lại.
Nửa gương mặt bên trái vốn đang bình tĩnh như trước, nhưng nửa bên mặt màu xanh biếc bên phải lại mang theo cảm giác dữ tợn rất rõ ràng, phảng phất như nó mang theo oán khí ngập trời, căn bản không giống một con người mà càng giống với biểu hiện của một loại hình thức khác.
Hình như đối phương rất hận bản thân mình, hận bản thân mình không để anh ta bắt được Đường Thi?
Mục đích anh ta muốn tóm Đường Thi xuống là gì?
- Phốc... ...
Đối phương tiếp tục đè ép mình xuống nước, thật ra dưới giếng này cũng không quá sâu, từ miệng động xuống phía dưới chỉ khoảng chừng mười mấy mét. Nhưng ở dưới này, Châu Trạch lại có thể nhìn thấy một rễ cây già đang chiếm giữ nơi ấy, rễ cây không lớn như trong tưởng tượng của Châu Trạch, hoàn toàn ngược lại, nó có vẻ rất là "thon thả", nhưng thoạt nhìn lại phá lệ tinh xảo, mà một gương mặt tựa như nam lại tựa như nữ đang vặn vẹo bên trong rễ cây kia.
Ở trên khuôn mặt này, Châu Trạch có thể nhìn thấy oán niệm tràn đầy.
Loại cảm giác này rất khó có thể hình dung, giống hệt như người nào đó đã ép một tên thanh niên khỏe mạnh uống một lượng lớn thuốc tráng dương, sau đó buộc chặt hai tay hai chân anh ta, cưỡng ép anh ta xem “phim hành động” người lớn, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò kịch liệt, huống chi đoán chừng thằng này còn đã phải nhịn không ít năm tháng.
- Rầm!
Châu Trạch bị đè ép bên cạnh rễ cây, gương mặt trên rễ cây đó nhìn về phía Châu Trạch, ngay từ đầu gương mặt đó là phẫn nộ và khinh thường, nhưng từ từ, gương mặt đó lại xuất hiện cảm xúc mới.
Khiếp sợ.
Sợ hãi.
Sợ hãi.
Sau đó lại là nghi ngờ.
Cuối cùng.
Biến thành mừng như điên!
Xuyên kịch biến kiểm nổi tiếng khắp thiên hạ(1), nhưng vẻ mặt của rễ cây này còn có thể biến sắc mặt một cách sinh động hơn hẳn.
- Là... ... Ngươi... ...
Bên trong rễ cây lại có thể truyền ra tiếng nói, có trời mới biết tiếng nói này làm sao có thể truyền ra từ trong nước được. Vậy mà không ngờ Châu Trạch lại có thể nghe thấy, chỉ có điều tiếng này hơi không rõ ràng và hơi ầm ĩ.
Mày nhận ra tao?
Châu Trạch nghĩ thầm.
Sau đó Châu Trạch lại hơi ngượng ngùng.
Đích thật là xấu hổ.
Xem xem.
Người ta đã nhận ra mình.
Thế nhưng chính bản thân mình lại vẫn không biết mình.
- Xì xì xì... ...
Rễ cây bắt đầu kích động tới run rẩy lên, hiển nhiên, ngay từ đầu nó không nhận ra Châu Trạch, cho nên mới lựa chọn tạm thời bắt Đường Thi trước. Về phần mục đích nó bắt Đường Thi là gì, hiện tại dường như Châu Trạch cũng có thể đoán được một số, nó muốn chuyển ổ!
Nó bị vây khốn ở nơi này.
Cho dù nó có thể khống chế thân thể không trọn vẹn đã mất đi linh hồn kia, nhưng nó không hiểu được vì sao nó lại bị đóng đinh ở nơi này. Mà nguyên nhân khiến nó muốn bắt Đường Thi có thể là vì nó muốn khống chế Đường Thi, sau đó lại nhờ Đường Thi tìm cơ hội giúp nó thoát khốn.
Nhưng bây giờ Châu Trạch lại có thể cảm giác được cái rễ cây này đã có chút mất lý trí, trong phần lớn bộ điện ảnh và truyền hình hay các tác phẩm văn học, thụ tinh đều có vẻ rất trầm ổn cơ trí, căn bản là vẫn luôn lấy hình tượng già cả để gặp người khác, Thế nhưng thằng thụ tinh trước mắt Châu Trạch này lại giống như đang hưng phấn vì cắn thuốc, bắt đầu nhảy múa.
- Ngươi... ... Chết... ...
Giọng nói kia lại truyền tới.
Mang theo một loại âm trầm và oán độc!
Cùng lúc đó, thân thể tàn khuyết kia lại bắt đầu càng thêm điên cuồng mà xé rách thân thể của chính mình, lần này, anh ta đã hạ quyết tâm rồi!
Cảm giác nguy cơ nồng đậm kéo tới.
Trước đó đối phương có thể còn có suy nghĩ cố sức kéo mình xuống nước, khiến mình chết đuối, khiến mình tự sinh tự diệt.
Hiện tại, đối phương đang muốn tự tay giết chết bản thân mình, thể nghiệm cảm giác vui vẻ khi có thể báo thù.
Mà Châu Trạch thật ra cũng đang chờ, cũng đang muốn nhìn lâu hơn một chút, dù sao thì chỉ cần không phải thời khắc vạn bất đắc dĩ, ông chủ Châu sẽ không tiến vào trạng thái cương thi, bởi tiến vào trạng thái cương thi có nghĩa là sau khi anh trở về lại phải nằm thêm nửa tháng.
Nhưng lần này anh lại chẳng còn biện pháp nào khác, nhìn gương mặt tên kia đã gần như dán sát vào mặt mình, Châu Trạch há miệng ra, hai chiếc răng nanh nhanh chóng mọc dài, đồng thời thân thể anh cũng nhanh chóng mất nước, trở nên khô quắt lên, ở chỗ sâu trong đôi mắt lập tức bị ánh sáng màu xanh bao bọc, khí chất của anh cũng hoàn toàn biến hóa, trở nên điên cuồng và bừa bãi!
- Rống!
- Rống!
Hai người cùng nhau hé miệng phát ra tiếng rít gào, phảng phất như con cọp đã bị thứ gì đó kích thích, đang bày ra uy nghiêm của chính mình!
Nếu có thể dừng hình ảnh lại ngay thời khắc này, quan sát kỹ lưỡng, thậm chí có thể phát hiện thần thái khi hai người rít gào có điểm tương tự cực lớn.
- Oanh! Oanh! Oanh! ! ! ! ! ! !
Tiếng nổ khủng bố liên tiếp từ phía dưới truyền đến.
Châu Trạch giống hệt như một đầu sói đói phát điên, đang liều mạng lôi xé thân thể không trọn vẹn cũng không bền bỉ trước mặt này. Có thể nhìn ra được, Châu Trạch đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Dù sao đi nữa.
Thân thể trước mặt mình cũng là thân thể tàn khuyết, sớm đã không còn là vị đại sát tứ phương tám mươi năm trước. Anh ta chỉ là một cái xác không hồn, hơn nữa còn là một cái xác đã tan nát. Mà Châu Trạch lại còn từng là tồn tại ở trong chính anh ta!
Thân thể tàn phế bị đá văng, bốn phía bỗng nhiên có vô số dây leo bao trùm tới, đám dây leo nhỏ như sợi tóc bắt đầu quấn chặt lấy thân thể Châu Trạch.
- Rầm!
Thân thể Châu Trạch run lên.
Mà gốc cây kia cũng run lên.
Nhưng vẫn đang hạn chế Châu Trạch.
Thân thể không trọn vẹn vừa bị Châu Trạch đạp bay ra ngoài lại xông trở về, hé miệng trực tiếp cắn vào cổ Châu Trạch, cả người anh ta lập tức nằm sấp trên người Châu Trạch, điên cuồng không gì sánh được.
- Ngươi... ... Chết... ...
Rễ cây hưng phấn mà run rẩy.
Tình cảnh này, so với việc chính nó thoát khốn lại càng thêm khiến nó kích động hơn, thậm chí, nó nguyện ý lấy chuyện có thể khiến bản thân mình thoát khốn làm cái giá để trao đổi, chỉ cần có thể triệt tiêu linh hồn của người kia!
Người này.
Trước đây đã lừa gạt bản thân mình.
Hại bản thân bỏ lỡ cơ hội biến hóa, khiến mình bị nhốt ở nơi đây, chỉ có thể dừng lại trong phạm vi tấc vuông này.
Loại oán hận này.
Cao ngất, sâu hơn biển!
- Số mệnh... ... Báo ứng... ...
Đối phương cười gằn.
Thân thể Châu Trạch càng không ngừng run rẩy, dường như đang nỗ lực phản kháng, nhưng toàn thân cao thấp phảng phất như đã bị một thứ xích sắt đáng sợ nhất thế giới này gắt gao khóa chặt lại.
Rễ cây đang dùng lực lượng của chính mình.
Khống chế Châu Trạch, áp chế Châu Trạch.
Đây là lần đầu tiên Châu Trạch gặp phải tình huống bản thân bị áp chế từ sau khi Châu Trạch từ có thể mở ra "vô song" tới nay. Phải biết rằng trước đây anh vẫn luôn là thần cản sát thần phật ngăn cản giết phật, mọi việc đều thuận lợi.
Đương nhiên, hiện tại căn bản là Châu Trạch đã mất đi năng lực suy tính, trong đầu anh chỉ còn lại cảm xúc “điên cuồng”.
Loại giằng co này kéo dài đại khái chục phút.
Rễ cây bắt đầu uể oải xuống, hiển nhiên nó cũng bắt đầu kiệt lực, nhưng hơi thở của Châu Trạch lại suy yếu càng rõ ràng hơn.
Lần trước ở núi Giang Quân, bởi vì tiến vào trạng thái cương thi một thời gian dài, thân thể Châu Trạch đã gần như tan vỡ. Cũng bởi vậy, thời gian Châu Trạch tiến vào trạng thái cương thi thực sự rất ngắn, rất ngắn, căn bản là không thể kéo dài quá lâu được.
Vị trí cổ Châu Trạch vốn tràn đầy cơ bắp đã hoàn toàn bị co rút đi, hiện tại nó cũng mềm oặt ra, răng nanh của thân thể không trọn vẹn trực tiếp xé rách một khối máu thịt trên cổ Châu Trạch.
- Phốc... ...
Máu tươi bắt đầu tràn ngập ra.
Cổ Châu Trạch nứt ra thành một cái động lớn, đầu gần như chỉ còn sót lại một chút da thịt gắn liền với cổ.
Ánh sáng xanh trong con ngươi Châu Trạch chậm rãi ảm đạm xuống.
Sức phản kháng trên cơ thể anh cũng đang càng ngày càng yếu ớt.
Rễ cây càng thêm kích động, thậm chí nó còn khiến thân thể bị tàn phá kia rời khỏi Châu Trạch, ngược lại để đám dây leo vậy rậm rạp chằng chịt của bản thân mình kéo thân thể Châu Trạch tới gần.
Nó không thể động.
Thế nhưng nó muốn thưởng thức hình ảnh khi kẻ thù của mình sắp chết!
Đây là thời khắc khiến nó cảm thấy vui vẻ nhất trong sáu mươi năm nay!
Ngoại trừ vị trí vết thương trên cổ, những vị trí khác trên thân thể Châu Trạch cũng bắt đầu tràn máu tươi, sau mỗi lần tiến vào trạng thái cương thi, thân thể anh sẽ vì không chịu nổi áp lực này mà rạn nứt, da tróc thịt bong.
Lần này.
Cũng không ngoại lệ.
- Ha ha... ... Báo ứng... ... Số mệnh... ... Trời phạt... ...
Mỗi lần rễ cây phát ra tiếng nói đều chỉ có thể nói ra hai chữ, giờ này khắc này, nó đang không ngừng thỏa mãn thù hận trong lòng, trông có vẻ rất hả hê.
Đây là chuyện tuyệt vời tới cỡ nào chứ.
Tên đầu sỏ khiến mình không thể nhúc nhích được, bị giam cầm trong nơi này sáu mươi năm.
Không ngờ sáu mươi năm sau lại tự động đưa đầu tới trước mặt mình.
Hơn nữa anh lại còn trở nên suy yếu tới mức như vậy!
Đây là ý trời.
Đây là trời cao có mắt!
Với tư cách là yêu vật từng có cơ hội biến hóa, anh ta đã bị người kia bẫy quá thảm quá thảm.
Thân thể bị tàn phá huyền phù ở một bên, vẫn không nhúc nhích, thân thể của anh ngày xưa hiện tại đã bị rễ cây không chế, trở thành một khôi lỗi và tay chân trung thành.
- Báo ứng... ... Số mệnh... ... Một... ... Một giáp... ...
Rễ cây nhìn sinh mệnh thể phập phềnh ở trước mặt mình, chinh càng ngày càng yếu, càng không ngừng quơ dây leo của mình, vừa múa vừa hát.
Nó muốn lẳng lặng nhìn anh.
Nhìn anh ở khoảng cách thật gần.
Nhìn anh chết.
Nhìn anh chết một cách thật rõ ràng!
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Đôi mắt vốn đã sớm ảm đạm xuống của Châu Trạch bỗng nhiên toát ra ánh sáng xanh gai mắt.
Trước đó.
Cổ Châu Trạch đã bị thân thể không trọn vẹn kia cắn mất một tảng lớn thịt, hiện tại chỉ còn sót lại một chút da thịt dính liền trên cổ, nhưng lúc này, không ngờ nó lại có thể giúp anh dễ dàng quay đầu gần như hai ba trăm độ, trực tiếp đánh về phía mặt rễ cây.
Hai chiếc nanh tinh chuẩn ngoan mà đâm vào.
Lật ngược biểu bì của rễ cây.
Châu Trạch hé miệng.
Nuốt trái cây màu xanh lục vào miệng, sau đó chậm rãi mà nhai nuốt lấy.
- Rốp...... Rốp......
Rất giòn!
Thân thể của rễ cây bắt đầu co quắp.
Nó không thể tin được tất cả đang phát sinh trước mắt.
- Đợi ngươi... ... Sáu mươi năm... ... Rốt cục ngươi... ... cũng chín... ...
Châu Trạch vừa nhai đồ vật trong miệng vừa dùng một loại giọng nói khàn khàn chậm rãi nói:
- Còn có... ...
- Sáu mươi năm... ...
- Ngươi vẫn... ...
- Dễ bị lừa…
- Như vậy!
(1) Xuyên kịch biến kiểm: kịch xuất xứ từ vùng Tứ Xuyên, là một trong những di sản cấp quốc gia của Trung Quốc. Người biểu diễn đeo mặt nạ, mỗi chiếc mặt nạ thể hiện một trạng thái tình cảm khác nhau, và thường là những màu sắc rực rỡ dễ nhận biết như từ trắng sang đen, từ xanh sang đỏ, người biểu diễn biến sắc mặt quả thực là vô cùng kì diệu, tựa như ảo thuật, không những thế còn vừa hát vừa biểu diễn múa máy, cực kì lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận