Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1071: Đập! (1)

- Tách!
- Tách!
Đây là âm thanh bật lửa.
Hai cái bật lửa.
Mang theo tiết tấu riêng của chính mình.
Không ngừng tạo ra hoa lửa.
Trong bóng tối, một trận chớp tắt không ngừng, mang đến sự khác thường chớp động.
Xa xa.
Hai người một lớn một nhỏ, từ trong bóng tối đi ra.
Dường như bọn họ đang kẹt lại một chút.
Vì thế cố ý tạm ngừng trong chốc lát.
Rốt cuộc.
Cũng điều chỉnh BGM xong.
m nhạc vang lên.
Hai người một lớn một nhỏ tiếp tục bật lửa.
- Quên đi đúng sai.
- Hoài niệm quá khứ.
- Khoảng thời gian đồng cam cộng khổ, có cả bao niềm vui…
(bài hát Năm tháng hữu tình)
m thanh BGM đang không ngừng vang vọng trong đường ngầm dưới lòng đất.
Luật sư An và thằng bé trai, mỗi người mang một cặp kính râm.
Vừa bật lửa, vừa bước đi một cách chỉnh tề tiến về phía trước.
Bạch Hồ bên này, nhìn thấy một màn này thì có chút khiếp sợ.
Người đàn ông bên cạnh, lại bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm.
Luật sư An tháo kính râm xuống.
Hất đầu một cái.
Tóc mái tung bay.
Nháy mắt một cái với phía Bạch Hồ.
- Có vẻ như, cô rất ngạc nhiên nha.
Bạch Hồ gật đầu một cái.
Sau đó đưa tay chỉ về thằng bé trai bên cạnh luật sư An.
- Tôi giật mình ở chỗ tại sao anh ta lại ngây thơ như anh vậy.
Thằng bé trai cũng tháo kính râm xuống.
Trong ánh mắt.
Tất cả đều là bất đắc dĩ.
Không còn cách nào, tự đào hố chính mình, tự nấu canh gà cho chính mình, rồi tự đổ đầy, sau đó lại tự uống.
Đúng như luật sư An nói, phận làm đồ trang sức, tự nhiên biết phải trung nhị* như thế nào, phải ngốc như thế nào, phải xuất hiện như thế nào, nếu không một khi hào quang quá chói mắt, trực tiếp cướp mất ánh đèn sân khấu rồi, đoạt vai diễn của ông chủ.
(trung nhị: gần giống rối loạn ảo tưởng tuổi dậy thì)
Chờ đến lúc ông chủ bày rượu tước binh quyền sao?
(điển tích Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn dùng kế để các đại thần không cậy uy mà làm ảnh hưởng đến hoàng quyền, kế sách này xuất phát từ “quân sư” Triệu Phổ của ông. Trên thực tế, trên bàn tiệc rượu năm đó, ông còn phải đưa ra ba điều cam kết với các tướng sĩ về lương bổng, mỹ nữ, và thông gia với hoàng tộc để đổi lại binh quyền xã tắc)
- Đây là chuyện của tôi.
Bạch Hồ mở miệng nói.
Đồng thời.
Cô ta còn đang khẩn trương chú ý bốn phía.
Mùi vị đó.
Vẫn còn.
Thế nhưng người ấy.
Còn chưa hiện thân.
Cũng may, ông chủ Châu không biết được suy nghĩ trong lòng Bạch Hồ lúc này, nếu không Bạch Hồ thực sự phải chết một vạn lần rồi.
Bình thường ở trong tiệm sách xem tiểu thuyết hoặc là phim truyền hình võ hiệp gì đó.
Các nhân vật lớn khác bước ra chào sân đều là sát khí gì gì đó.
Làm sao biết được trong đó.
Lại là mùi mặn?
- Cái gì mà chuyện của cô với chuyện của tôi, nếu ở trong tiệm sách rồi, chính là chuyện của tiệm sách, chính cô cũng là người của tiệm sách rồi, vậy đi.
Luật sư An yên lặng cắn một điếu thuốc trong miệng.
Lúc châm lửa, lại lúng túng phát hiện khí đốt của bật lửa vừa mới bị bản thân chơi tới giỡn lui nên hết rồi.
- Sao tôi lại là người của tiệm…
Bạch Hồ vừa mới chuẩn bị nói những lời này, lại dừng lại.
Cô ta bén nhạy nhận ra được trong những lời này của luật sư An là đang đào hố mình.
Không.
Đây không phải là một cái hố.
Đây là nhắc nhở!
Rốt cuộc là đã chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Bạch Hồ cả kinh, ý nghĩa trong những lời này của luật sư An, nếu như để cô ta nói, cô ta nhất định sẽ đáp lại: “Cô ta cũng không phải là người của tiệm sách”.
Nhưng sau đó thì sao.
Ý tứ của những lời này chính là.
Nếu cô ngay cả người của tiệm sách cũng không phải.
Vậy thì cô đi chết đi.
Một là người đã thành tinh, một là lão hồ ly.
Một đoạn đối thoại đơn giản.
Đã đưa ra rất nhiều ám chỉ.
Bạch Hồ có chút nâng cao cái cằm, nói:
- Dạ, tôi là người của tiệm sách, tiệm sách là nhà của tôi.
- Phốc.
Luật sư An cười ra tiếng, anh ta biết Bạch Hồ hiểu ý của mình, nhưng không nghĩ tới cô ta sẽ không biết xấu hổ như vậy, anh ta nâng tay lên, tỏ ý Bạch Hồ tiếp tục.
Mời cô tiếp tục diễn, tiếp tục thiểm.
- Nhưng chuyện này, là chuyện của riêng bản thân tôi, tôi có thể tự mình xử lý.
Luật sư An lắc đầu một cái, không cười nữa, thở dài.
Nên gợi ý cũng đã gợi ý, nhưng nếu chính bản thân cô cố chấp như vậy, như vậy, thật xin lỗi.
Có thể, đây chính là người trong cuộc mơ hồ đi, nhớ tiểu loli còn từng nhổ nước bọt với anh ta, cô nàng Bạch Hồ này vẫn luôn dạy mình dung nhập vào tiệm sách như thế nào, cọ lợi ích của tiệm sách như thế nào, nhưng lần này, hết lần này tới lần khác chính cô ta nhìn không rõ rồi.
- Hồ ly giao cho em, gia hỏa thích chơi đổi mặt kia, tôi xử.
Không dò xét gì nữa, cũng không tiếp tục gợi ý gì nữa.
Bạch Hồ có thể ngửi ra được ông chủ đến.
Chẳng lẽ An Bất Khởi anh ta mù hay sao?
Mặc dù không hiểu được nguyên nhân cụ thể là cái gì, nhưng lần này ông chủ rất tức giận nha, muốn lập lại quy tắc, cho nên, mọi người cùng nhau biểu hiện đi.
- Ầm!
Thằng bé trai không nói hai lời, trực tiếp xông lên, dưới chân đạp một cái, cả người giống như là pháo ra khỏi nòng đại bác xông về phía Bạch Hồ.
Bạch Hồ dùng tay đỡ trước, muốn hóa giải lực trùng kích của thằng bé trai, nhưng thời điểm vừa bắt đầu giao thủ, Bạch Hồ đã kinh ngạc phát hiện, đây là chơi thực sự!
- Ầm!
Bạch Hồ bị đụng bay ra ngoài.
Lúc thân thể sắp đụng phải vách tường.
Trong nháy mắt cái đuôi của cô ta trở nên lớn, trên người cũng xuất hiện một phần lông xù, cơ thể trực tiếp quét qua bốn phía, bóng người trực tiếp nhảy qua, nhưng sau khi đáp xuống đất, sắc mặt cũng trướng đỏ một trận, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Cho dù là động tác như vậy, cũng không thể hoàn toán hóa giải được một đòn này.
- Anh chơi thật à?
Trên mặt Bạch Hồ đầy vẻ kinh ngạc.
Thằng bé trai khẽ mỉm cười.
- Tôi và cô rất quen sao? Cần chơi giả với cô?
Nói bóng gió, cô thì tính là thứ gì chứ!
Bạch Hồ xoay mạnh người, nhìn về phía người đàn ông bên kia, hét:
- Anh cút mau!
- Đừng nóng, ngày hôm nay, các người, một kẻ cũng không đi được.
Luật sư An khoanh hai tay.
Một đôi bạch cốt thủ hiển xuất hiện.
Mười tia khói mù màu đỏ tràn ra ngoài, quấn về phía người đàn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận