Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 349: Bắt trộm

- Nhìn cái gì đấy?
Trương Yến Phong vừa lái xe vừa nói.
- Nhìn ngục giam.
- Thế nào, anh thích nơi ấy, muốn đi vào sao?
- Công việc của tôi là đặc biệt đưa những người nên đến đó phải vào trong đó.
- Ah, rất khéo, công việc của tôi cũng là như thế.
Trương Yến Phong sửng sốt một chút, chỉ có điều anh ta không tiếp tục hỏi nữa. Thành thật mà nói, mỗi lần ở cùng với Châu Trạch, anh ta đều cảm thấy mình đang phải chịu đựng trùng kích mãnh liệt.
Trương Yến Phong ngừng xe lại ngay trước cửa thôn.
- Tôi đi mua bao thuốc, anh có muốn uống chút gì không? Hôm nay nóng tới phát điên.
- Tùy tiện đi.
Trương Yến Phong xuống dưới mua nước. Phía trước có một siêu thị nhỏ, sát vách siêu thị là một tiệm vé số. Trước tiệm vé số vốn có vài người đang đứng, như đang tranh luận thứ gì đó. Chỉ có điều sau khi bọn họ nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát lái tới, đậu ở chỗ này, trên xe có cảnh sát mặc đồng phục đang chạy tới phía này.
Đám người còn đang tranh luận, chợt vắt chân lên cổ mà chạy!
- Đứng lại, đứng lại! ! !
Là một lão cảnh sát hình sự, nếu đã tới mức này còn không nhìn ra bên trong có chuyện gì đó, vậy Trương Yến Phong nên tự tìm một khối đậu hũ đâm đầu chết quách đi cho xong.
Lập tức.
Lão Trương vốn muốn mua thuốc lá mua đồ uống lại bắt đầu chơi trò truy đuổi đám người trước mặt.
Một màn này bị Châu Trạch thấy được. Anh cũng xuống xe, nhưng anh không lựa chọn giúp lão Trương đuổi theo đám người kia, mà anh rút điếu thuốc lá cuối cùng trong túi ra, châm lửa.
Mới vừa phun ra một vòng khói.
Một người trẻ tuổi bị lão Trương đuổi theo chạy ra ngoài lúc trước lại trở về.
Hẳn là mấy người chia nhau ra chạy, lão Trương không còn cách nào, chỉ có thể chọn một người trong đó truy đuổi. Dù sao anh ta cũng không biết thuật phân thân.
Đối phương cố ý chạy trở lại lấy xe điện. Chỉ thấy anh ta trực tiếp nhảy lên trên xe chạy bằng bình điện, cắm chìa khóa vào, mở khóa khởi động xe, động tác rất liền mạch.
Châu Trạch cười cười.
Mặc dù mình lười dính vào chuyện phiền phức, cũng không có hứng thú giúp lão Trương chơi trò rượt đuổi người. Thế nhưng vào lúc này, người ta đã chủ động đến trước mắt mình, bản thân mình cứ để yên nhìn anh ta rời khỏi, hơi có chút không thể nói nổi.
Lập tức.
Châu Trạch đi qua, thừa dịp đối phương còn chưa lái xe đi, trực tiếp tát một tát lên trên mặt anh ta.
Đầu năm nay, thật ra dù chỉ lái xe điện nhưng theo quy định, người lái vẫn phải đội mũ bảo hiểm. Chỉ có điều, người chấp hành pháp luật chân chính lại không có bao nhiêu, đương nhiên người này cũng nằm trong số đông. Vì thế, một tát này của ông chủ Châu thật sự tát trúng chân thân.
Đối phương vừa lúc nắm tay lái chuẩn bị tăng tốc, bất thình lình bị một tát này tát tới ngơ ngác, xe vẫn chạy còn người thì đứng yên, trực tiếp ngã từ trên xe xuống. Xe điện lại chạy tới vị trí xa thêm vài mét mới ngừng lại.
- Cảnh sát đây, đừng nhúc nhích.
Trong miệng Châu Trạch ngậm một điếu thuốc, quát lớn.
Người trẻ tuổi ngồi chồm hổm trên mặt đất, ánh mắt càng không ngừng đảo qua đảo lại trên người Châu Trạch.
- A, mày không phải cảnh sát.
Không đợi Châu Trạch hỏi anh ta xem, vì sao anh ta có thể nhìn ra chính xác như vậy, đối phương đã rút một thanh đao từ trong ngực áo ra, lao về phía Châu Trạch.
Châu Trạch theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Lần này.
Ông chủ Châu bảo đảm.
Anh không quên bản thân có áo giáp! ! !
Thực sự không quên!
Nhưng đầu thôn này có khá nhiều cửa hàng, cũng có không ít quần chúng ăn dưa đang xem tiết mục cảnh sát bắt người, thậm chí còn có không ít người cầm điện thoại di động đang quay video định phát tới vòng bạn bè khoe khoang.
Nếu ông chủ Châu triệu hoán áo giáp ra ngay lúc này.
Chắc chắn sẽ tiến vào trạng thái đao thương bất nhập, sau đó đi lên quật ngã thằng ngu ngốc trước mắt này.
Nhưng anh cũng sẽ lập tức nổi danh.
Đến lúc đó, nếu video cộng thêm lời đồn của đám quần chúng vây xem truyền ra ngoài, đoán chừng sẽ khiến không ít người khiếp sợ:
Trời ạ.
Dũng sĩ mặc áo giáp lại có thật!
Châu Trạch một lui về phía sau, trong nháy mắt, đối phương thu tay lại chuẩn bị trở về nâng xe điện lên, tiếp tục chạy. Anh ta cũng không thật sự muốn đâm người.
Nhưng người trẻ tuổi vừa quay đầu lại, lại cảm giác tên khốn vừa bị bản thân mình hù dọa lui về sau tiến tới.
Lập tức, anh ta bất chấp tất cả, trực tiếp xoay người một đao quét qua.
Thật ra đối với loại dao bấm này, nếu là người biết dùng chân chính sẽ dùng nó để đâm, không phải loại đại đao thời cổ đại, vì thế nếu dùng dao bấm để chém người thật ra chỉ tạo thành vết thương nhẹ ngoài da, mà khi dùng nó để đâm, vết thương tạo thành mới thật sự khủng bố.
Đời trước khi Châu Trạch làm bác sĩ, anh đã tiếp nhận một ca cấp cứu khẩn cấp. Người bị thương là một học sinh trung học, học sinh này đã cãi nhau với một học sinh trung học khác, kết quả bị người ta dùng dao bấm đâm thẳng vào. Vết thương quá sâu, làm bị thương cơ quan nội tạng. Tuy rằng Châu Trạch đã toàn lực cứu giúp, nhưng vẫn không thể cứu người trở về. Mà vẻ mặt người đâm cũng ngơ ngác, cậu ta cũng theo tới bệnh viện, quỳ trên mặt đất cầu xin bác sĩ cứu giúp bạn mình.
Đương nhiên, tuy rằng chỉ quét qua như vậy không thể tạo thành vết thương trí mạng, nhưng ông chủ Châu cũng không phải người cuồng bị ngược, cũng không cho rằng trên người mình xuất hiện thêm mấy vết sẹo sẽ khiến mình trở nên càng thêm uy vũ hùng tráng.
Lập tức, móng tay phải của anh dài ra một chút, trực tiếp bắt lấy dao bấm kia.
Muốn biểu diễn một màn anh hùng áo giáp cho đám quần chúng vây xem thì có vẻ hơi khó khăn.
Nhưng biểu diễn một màn tay không đoạt dao sắc thì không có vấn đề gì.
Chỉ nghe "cót két" một tiếng.
Dao bấm bị móng tay Châu Trạch chế trụ, sau đó không ngờ nó còn bị bẻ cong.
Người trẻ tuổi bị dọa đến ngẩn người.
Không có biện pháp.
Đừng nói anh ta chỉ là tên thanh niên sức trâu.
Cho dù anh ta là kẻ liều mạng đã giết vài mạng người, nhưng nào có mấy người từng có kinh nghiệm đánh nhau với cương thi?
Thừa dịp đối phương ngây người, Châu Trạch nhanh chóng gần người, móng tay anh đâm vào vị trí cổ tay của đối phương. Đối phương run mạnh, miệng sùi bọt mép, trực tiếp té trên mặt đất, như người bị bệnh động kinh vậy.
Ông chủ Châu phun tàn thuốc trong miệng ra, ngồi trên người đối phương, đồng thời kêu gọi bác gái ở tiệm đối diện đang dùng điện thoại quay lại một màn này:
- Làm phiền bác cho cháu mượn sợi dây!
Bác gái lập tức gật đầu, về tiệm tìm một vòng, thế nhưng bác ấy không tìm được sợi dây thích hợp. Thế nhưng bác ấy cũng là người tính tình dứt khoát, trực tiếp kéo sợi dây cáp điện thoại trong cửa hàng xuống, đưa đến trước mặt Châu Trạch.
- Cảm ơn.
Châu Trạch dùng dây cáp điện thoại trói hai tay thằng dưới thân lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Bên kia, Trương Yến Phong cũng quay về, anh ta đã bắt được một người trung niên. Hai tay người trung niên bị còng lại, mà Trương Yến Phong thì đứng sau ông ta, không ngừng đẩy ông ta về phía trước.
- Anh khá đấy. - Trương Yến Phong có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn Châu Trạch, sau đó lấy di động ra, gọi điện thoại về cục.
Tuy rằng anh ta còn chưa thẩm vấn, cũng không biết rốt cuộc đối phương đã làm chuyện gì.
Nhưng chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn được, đám người vừa thấy cảnh sát xuất hiện đã trực tiếp quay đầu bỏ chạy, nếu trên người không có chuyện phạm pháp gì mới là lạ.
Qua chừng mười phút, đồng chí cảnh sát đồn công an bản xứ cũng tới. Bọn họ hỗ trợ lôi hai người bị bắt trói đến đồn công an tạm giam.
Trương Yến Phong vỗ vỗ bụi đất trên người, đưa tay lau mồ hôi trên thái dương, thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói:
- Mẹ nó, mệt chết tôi, con mẹ nó thật giỏi chạy.
- Anh chạy mau thật.
- Đáng tiếc, vẫn để một tên trốn thoát.
Trương Yến Phong khẽ cắn môi, trước khi tình huống được làm rõ anh ta không thể nổ súng, nếu anh ta đường đường chính chính truy kích những kẻ không tuân thủ pháp luật, mà đối phương muốn chạy trốn, khi đó anh ta có thể nổ súng bắt đối phương lại. Thế nhưng vẻn vẹn chỉ dựa vào hoài nghi mà nổ súng, cảnh sát Trương tự nhận bản thân không thể làm thế được.
- Nếu ở Mỹ, chúng ta đã có thể trực tiếp nổ súng. - Châu Trạch trêu chọc nói.
- Cho nên cá nhân tôi vẫn cảm thấy sống ở Mỹ thật khiến người ta cảm thấy không an toàn.
Trương Yến Phong mua một bao thuốc lá từ siêu thị nhỏ bên cạnh, sau đó lại mua hai bình nước, ném cho Châu Trạch một bình.
Sau đó, anh ta nhận một cuộc điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, anh ta gật đầu nói với Châu Trạch: - Đồng nghiệp trong cục cũng tới, thế nào, có hứng thú đi dự thính một hồi không?
- Thích hợp sao?
- Mang thân phận cố vấn của cục cảnh sát, rất đơn giản. Mấy năm trước khi cha tôi làm cảnh sát, lúc ấy, mấy vụ án lừa đảo kinh tế chỉ mới xuất hiện, mà kêu đám cảnh sát đi điều tra mấy vụ án lừa đảo kinh tế này thật đúng là làm khó cảnh sát. Vì thế, mọi chuyện vẫn phải dựa vào cố vấn.
Cảnh sát không phải chiến sĩ toàn năng, tìm mấy cố vấn trợ giúp cũng không phải chuyện quá khó hiểu.
- Anh cảm thấy bọn họ đã phạm tội gì? - Châu Trạch hỏi.
- Không rõ ràng lắm, nhưng thấy cảnh sát đến lập tức bỏ chạy, tôi đoán chừng hẳn là buôn bán ma túy.
Lúc này, dường như Trương Yến Phong đã nghĩ tới cái gì đó, lập tức vọt tới tiệm vé số nơi mấy người vừa tụ tập. Anh ta phát hiện bên trong không có người, sau đó lại hỏi hàng xóm.
- Người bán vé số đâu?
- Tóc vàng đó, anh ta chạy rồi, mấy người vừa đuổi theo đám người kia anh ta đã bỏ chạy. Nhà anh ta ở ngay gần đây thôi.
Ông chủ của siêu thị bên cạnh trả lời.
- Mẹ nó!
Trương Yến Phong trực tiếp ném chai coca trong tay mình xuống đất, hỏi: - Nhà anh ta ở đâu?
- Phía trước quẹo trái đi vào, tiểu dương lâu hai tầng màu trắng, cửa sắt màu đỏ. Đó chính là nhà của anh ta.
Trương Yến Phong lập tức chạy tới, Châu Trạch cũng chỉ có thể đi theo sau anh ta.
Cửa sắt đang mở, hai người đi vào trong nhà đối phương, phát hiện cửa gian phòng bên trong cũng mở, trong nhà chính có một bà cụ đang ngồi. Bà cụ chống gậy ngồi trên ghế, thấy có hai người xa lạ xông tới, bà ấy có hơi ù ù cạc cạc.
- Các ngời là ai?
- Tôi là cảnh sát, tên tóc vàng đang bán xổ số trong tiệm kia... chính là tên trẻ tuổi tóc vàng kia đang ở nơi này sao? - Trương Yến Phong hỏi.
-Nó là cháu của tôi... - Bà cụ muốn nói lại thôi, như đang đấu tranh tư tưởng. Ngay sau đó, bà cụ lập tức nói: - Nó mới vừa chạy về nhà tìm một túi đồ vật, sau đó lại chạy ra ngoài, nói nó phải đi tránh một chút.
- Đồng chí cảnh sát, có phải cháu tôi đã làm chuyện phạm pháp gì rồi không? Đồng chí hãy giúp cháu tôi, cháu tôi vốn không hư, cha mẹ nó đều đi làm công ở bên ngoài, bình thường không ai quản được nó, vì thế nó đã nghỉ học từ rất sớm... ...
Nói xong, bà cụ đã đánh mất quải trượng trực tiếp ôm chân Trương Yến Phong, quỳ xuống.
- Bà à... bà... bà mau đứng lên... bà này... ...
- Anh ta đã mang theo đồ gì? - Trương Yến Phong đỡ bà cụ dậy, hỏi.
- Tôi cũng không biết nữa, nó đi vào phòng của nó... ... - Bà cụ đưa tay chỉ một phòng ở buồng trong: -Cầm một túi đồ sau đó lập tức chạy ra ngoài.
Trương Yến Phong lập tức đến phòng kia, phát hiện trên mặt đất còn có một vài đồng tiền rải rác.
Châu Trạch đi tới, ngồi xổm người xuống, nhặt đồng tiền lên. Sau đó anh nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, đồng tiền là Càn long thông bảo.
- Buôn lậu di vật văn hóa?
Việc thẩm vấn điều tra bên kia còn chưa có kết quả, Trương Yến Phong chỉ có thể tạm thời suy đoán nói.
- Không, có thể chuẩn xác hơn một chút.
Châu Trạch chỉ chỉ đồng tiền.
- Hẳn là trộm mộ.
- Làm sao anh biết?
- Bởi vì phía trên này còn có mùi vị xác thối.
Trước kia khi lão Hứa trúng thi độc, bản thân mình vội vàng muốn tìm đủ loại biện pháp giải độc giúp cậu ta. Khi đó, trên người lão Hứa cũng bốc lên mùi vị như vậy, chính là mùi tanh tưởi sau khi chết đi thật lâu mới có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận