Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 560: Cha! (1)

- Thêm đường!
Hơn nữa.
Lần này Châu Trạch rộng lượng vô cùng, rất sợ người bạn nhỏ thiếu ăn.
Cho nên.
Lần này anh trực tiếp bỏ thêm mười viên đường.
Ông chủ Châu vẫn cần kiệm sống qua ngày.
Lần này là thực sự xuất huyết lớn.
- Coong coong coong coong ong ong.
Mười móng tay.
Trực tiếp rời khỏi đầu ngón tay Châu Trạch, mau chóng bắn ra.
Trong nháy mắt.
Châu Trạch gần như đau đến hôn mê.
Cũng may anh gắng gượng được, không khiến ý thức mình biến mất.
Lần trước khi chôn thi thể bên bờ sông, đối mặt Thúy Hoa, Châu Trạch mới chỉ bắn ra một móng tay.
Lần này.
Là mười cái.
Đối tượng khác nhau, mục tiêu khác nhau, tiểu cương thi này còn khó gặm hơn Thúy Hoa rất nhiều, cũng kinh khủng hơn Thúy Hoa nhiều lắm.
Nếu có lựa chọn khác, đương nhiên Châu Trạch không muốn liều mạng như vậy, tay đứt ruột xót, loại thống khổ này thật không phải người bình thường có thể tưởng tượng nổi. Lần trước đứt một chiếc móng tay đã khiến mình không cách nào kìm nén được.
Nhưng lần này, ở trong hang ổ người ta, cũng giống như người ta nghĩ tới chuyện mau chóng giải quyết mình cho xong rồi đuổi theo người trong lòng.
Châu Trạch cũng lo lắng, nếu tiếp tục giằng co, đám sơn tinh dã mị cô hồn dã quỷ bên ngoài sẽ tới đây.
Đến lúc đó, bản thân mình lại sa vào màn chiến tranh quần chúng, lúc đó, mình cũng triệt để xong đời.
Mười móng tay.
Như mười tia thiểm điện.
Trong nháy mắt phóng tới trước mặt bé trai.
Con ngươi bé trai rụt lại một hồi.
Theo bản năng vung vẫy móng tay của mình.
- Rầm!
- Rầm.
Liên tục đón đỡ đánh rơi hai chiếc móng tay.
Đầu ngón tay bé trai bắt đầu máu chảy như suối.
Thân hình cũng không ngừng lui về phía sau.
Thế tới của mấy chiếc móng tay này vừa nhanh vừa mạnh, vượt khỏi sức tưởng tượng của cậu bé.
Đồng thời cậu bé cũng ý thức được.
Không xong.
Kế tiếp, tám chiếc móng tay không chút lưu tình đâm vào thân thể cậu bé.
Thể phách cương thi mà cậu bé vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt móng tay Châu Trạch, dường như nó không phải không thể phá vỡ như mình tưởng tượng.
- A a a a a a a!
Bé trai phát ra tiếng kêu thảm thiết liên hồi.
Thân thể té bay ra ngoài.
Đụng lên vách tường sau lưng.
Tám chiếc móng tay.
Phân biệt ghim vào thân thể cậu bé.
Gắt gao đóng đinh cả người cậu bé lên vách tường.
Châu Trạch lặng lẽ đứng lên, đau đớn khiến gương mặt anh bắt đầu vặn vẹo, nhưng anh vẫn lảo đảo đi tới, đi thẳng đến trước mặt bé trai.
Trên người bé trai có tám vết thương kinh khủng.
Đang ồ ồ chảy máu đen.
Máu của cậu bé khiến người ta nhìn mà cảm thấy như dầu hỏa.
Bé trai há miệng ra, muốn nói điều gì, lại phát hiện cái gì cũng không nói được, thân thể cậu bé cứng đờ, muốn hoạt động, lại chỉ tốn công vô ích.
Châu Trạch giật quần áo của mình xuống, dùng răng cộng với khuỷu tay, miễn cưỡng băng bó hai tay của mình lại. Anh làm vậy chỉ phòng ngừa bản thân mất máu quá nhiều, từ đó trực tiếp ngã xuống, nhưng nếu anh không xử lý cẩn thận, thương thế sẽ tiếp tục chuyển biến xấu.
- Rốt cuộc cậu được làm bằng gì? Còn chưa chết?
Châu Trạch hơi kinh ngạc nhìn tiểu cương thi này.
Chẳng trách cậu bé cuồng ngạo như vậy.
Quả thật người ta có vốn liếng để cuồng ngạo.
Mình đã bonus cho cậu bé thêm mười viên đường.
Thế mà cậu bé như tiểu cường, vẫn có thể ngọ nguậy giãy giụa như trước, hoàn toàn không có dấu hiệu lập tức toi đời.
Cũng may.
Khiến Châu Trạch có chút vui mừng là.
Hiện tại thằng này hệt như thằn lằn bị cố định đuôi.
Nhìn ánh mắt cậu bé vẫn hung ác như trước.
Nhưng đã không cách nào cắn người được nữa.
Trên thế giới này, ngoài vị bug trong cơ thể mình ra.
Loại cương thi cùng cấp bậc như bé trai này.
Hẳn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Châu Trạch vốn định dùng tay mình sờ soạng mặt của cậu bé.
Nhưng vừa nhìn tay mình bị bó lại hệt như bánh chưng, ngẫm lại, hay là thôi, đổi thành dùng chân đạp thằng này một chút.
- Tôi không lừa cậu, tôi thật sự là tổ tông của cậu.
Bé trai trợn mắt trừng trừng.
Hiển nhiên.
Dưới cái nhìn của cậu bé.
Đây là sự nhục nhã mà người chiến thắng là Châu Trạch muốn mang tới cho mình.
Anh đang thưởng thức vui vẻ của người thắng lợi.
Nhìn bé trai ánh mắt tức giận.
Hiện tại Châu Trạch xem như đã cảm nhận được sự bất đắc dĩ của doanh câu đêm đó.
Anh ta chỉ nói thật với hòa thượng chốc đầu mà thôi.
- Lúc tôi sinh ra đời, thế gian không có Phật.
Kết quả, tên hòa thượng chốc đầu nghe vậy, bị kích thích tới độ triệt để phát cuồng, trực tiếp bộc phát tiểu vũ trụ muốn liều mạng với doanh câu, thiếu chút nữa đã dẫn Phật ra.
Cắn răng.
Thật ra chuyện đêm đó đúng là rất tiếc nuối, nếu như mình không trúng độc, thật ra dựa vào năng lực của mình cũng có thể ứng phó được, chí ít cũng có thể ung dung rời đi.
Kết quả thành bộ dáng như bây giờ.
Khi mình cần lực lượng của doanh câu thì con hàng này lại ngủ say.
Mười chiếc móng tay.
Mười chiếc móng tay!!!
Châu Trạch nặng nề mà thở ra một hơi.
Nghĩ xem bản thân có nên tìm vật gì đó, triệt để đập chết thằng này đi. Nhưng vừa nhìn trình độ da dày thịt béo của thằng này, lại thêm hiện tại mình đã mất móng tay, làm sao giết chết cậu bé được.
Châu Trạch hé miệng.
Nếu không.
Cắn chết cậu ta.
Trảm thảo trừ căn, đây là đạo lý mỗi người đều biết, lần trước để tên hòa thượng chốc đầu kia "chạy" thoát, Châu Trạch còn khó chịu thật lâu. Lần này, anh không muốn lại lưu lại một đối thủ còn kinh khủng hơn cả hòa thượng chốc đầu, đợi sau này người ta tới tìm mình báo thù.
Chỉ là.
Khi Châu Trạch hé miệng thì.
Lại phát hiện nanh vuốt của mình đã biến mất.
Đoán chừng là hôm nay quá mệt mỏi.
Tiêu hao quá độ.
Đã không cách nào lại mở ra trạng thái cương thi.
Trừ phi Châu Trạch nguyện ý ngồi xuống đây, nghỉ ngơi một chút, đoán chừng khi đó anh có thể thử để răng nanh dài ra lần nữa, cắn chết thằng này.
Nhưng dù sao đây cũng là sào huyệt của người ta.
Châu Trạch còn không dám không kiêng nể gì như thế.
- Tiểu tử, tôi khuyên cậu sau ngày không nên nghĩ tới chuyện báo thù, nếu không cậu sẽ chết rất thảm, thực sự.
Châu Trạch đưa ra lời cảnh cáo thiện ý.
Này thật sự xuất phát từ sự quan tâm đối với trẻ em vị thành niên.
Hơn nữa Châu Trạch thực sự không muốn đến sau này, khi mình ngồi trên ghế sofa ở phòng sách, vừa uống cà phê vừa xem báo chí thì.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng thằng này.
Nếu lần sau gặp phải, so với việc tự đoạn móng tay, Châu Trạch tình nguyện thả doanh câu ra hít thở một chút không khí mới mẻ.
Thuận tiện.
Khiến anh ta dạy dỗ người bạn nhỏ này một chút, cho cậu bé biết cái gì gọi là phát triển toàn diện đức trí thể mỹ.
Nhưng rất hiển nhiên.
Đối mặt với lời nhắc nhở thiện ý của Châu Trạch.
Lọt vào lỗ tai bé trai.
Tất cả đều là.
Đắc ý.
Khiêu khích.
Nhục nhã.
Ông chủ Châu lại đạp thằng này một đạp, nói "gặp lại", sau đó trực tiếp thuận theo đường gạch chạy ra ngoài.
Móng tay đã không còn.
Thân thể còn đang không ngừng mất máu.
Châu Trạch không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Nhưng nhất định phải thử chạy ra ngoài xem sao.
Chẳng qua, khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là, khi anh chạy tới cổng vòm có đám gia đinh lúc trước, lại có thể không gặp bất kỳ người nào, thậm chí ngay cả tên gia đinh cửa hai cũng không thấy.
Châu Trạch tiếp tục đi ra ngoài.
Trên bàn yến hội vẫn kín người hết chỗ như trước, nguyên một đám quỷ chết đói tiếp tục uống ăn, màn diễn kịch này đã giằng co tới mấy giờ rồi đúng không? Thế mà vẫn còn náo nhiệt như vậy.
Điều này khiến Châu Trạch đột nhiên cảm thấy bọn người kia cũng rất hạnh phúc, đáng tiếc tên tiểu cương thi kia không phải mỗi ngày đều kết hôn, nếu không đám vong hồn này đã có thể mở tiệc mỗi ngày.
Uống rượu mãi mãi cũng không hết.
Ăn thịt mãi mãi cũng không ăn xong.
Thật ra.
Mục tiêu của không ít người dương gian còn sống, chẳng phải cũng là như vậy sao?
Thậm chí khi đi ngang qua một bàn bản thân mình đã ngồi lúc trước.
Bầy quỷ nước ngoài trên bàn còn giơ chén rượu lên chào hỏi Châu Trạch.
Đây thật đúng là thể hiện rõ tình hữu nghị cách mạng thâm hậu.
Dù sao thì lúc trước Châu Trạch cũng đã cùng bọn họ chửi Đảng Cộng Hòa, trong mắt bọn họ, Châu Trạch vốn là người cùng phe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận