Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1388: Chém Diêm La! (nhất) (2)

Nếu đã tự xuất hiện.
Vậy thì đừng đi nữa.
Con chó điên anh.
Cũng phải kết thúc ở nơi này.
Những di sản thuộc về Thái Sơn, phải được dọn dẹp sạch sẽ!
Tính toán như vậy.
Chuyến hoàn dương lần này.
Chuyện làm được thực sự không ít.
Vốn là chỉ muốn mang một phần đồ ăn vặt về giúp cho Đế Thính mà thôi.
Không nghĩ tới còn có thể nhận tiện có được hai thu hoạch ngoài ý muốn như thế này.
Thú vị.
Rất thú vị.
Giống như việc ở cùng con hàng thân mang tội kia.
Đều có thể làm cho anh ta cảm thấy thích thú.
- Cho dù Phủ Quân sống lại, xuất hiện ở ngay trước mặt của bản vương, ông có tin hay không, bản vương vẫn có năng lực cho ngài ấy thấy.
- Cái gì gọi là thế sự xoay vần.
- Cái gì gọi là thời thế thay đổi.
- Cái gì gọi là người vẫn còn mà cảnh đã đổi khác!
- Sân khấu.
- Đã không còn thuộc về các người nữa.
- Hoặc là.
- Chính bản thân tự ngoan ngoãn lăn xuống.
- Hoặc là.
- Sẽ bị đạp xuống!
Luật sư An lớn tiếng nói ra những lời này.
Sau đó.
Anh ta nhìn thấy lão Hầu Tử giơ tay lên.
Chỉ cần cánh tay này rơi xuống.
Anh ta cũng sẽ bị đập thành thịt nát.
Ở bên dưới trận gió kinh khủng này.
Thậm chí linh hồn của anh ta cũng khó có may mắn tránh thoát được.
Luật sư An luống cuống.
Anh ta muốn nói bản thân sai lầm rồi, muốn nói mình là thân bất do kỷ, nhưng hiện tại căn bản là anh ta không khống chế được thân thể của mình.
- Đồ tiểu nhân bán chủ cầu vinh… đồ chó đẻ đánh cắp địa vị, anh, cũng muốn học theo họ nhà khỉ chúng tôi làm vượn đội mũ người* sao?
(*một câu thành ngữ, chỉ những kẻ chỉ chú trọng bề ngoài, tô điểm hình thức mà không biết thực chất bản thân xấu xí và yếu kém đến mức nào)
Tay chân của lão Hầu Tử từ từ hạ xuống, đặt ở ngay bên người luật sư An.
Luật sư An thở một hơi dài nhẹ nhõm.
- Thập Điện, Diêm Vương, ha ha, âm dương phải đổi, ngay cả tôi cũng hiểu được, âm dương phải thay đổi.
- Đến lúc đó.
- Anh thì lại tính là thứ gì chứ?
Người đàn ông trung niên không tức giận, chẳng qua là chỉ rất bình tĩnh mà nói:
- Chuyện của bản vương, cũng không nhọc đến ông phải quan tâm, xem chừng ông không đợi được đến ngày đó đâu.
- Đi xuống đi.
- Đại hạn của ông đã tới.
- Xuống đó đi tìm thử một phen.
- Nói không chừng còn có thể tìm được vị đời cuối cùng phế vật kia của ông.
Vừa nói dứt lời.
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên “ồ” một tiếng.
Cười nói:
- Há, thiếu chút nữa đã quên rồi, dưới đó, là thuộc quyền cai quản của tôi.
- Phế… vật?
- Cũng đã đến lúc này mà còn nóng lòng bảo vệ chủ?
- Phế… vật?
- Một kẻ đánh hỏng một bộ bài tốt như vậy, không phải là phế vật vậy thì là cái gì?
- Anh… giỏi lắm.
Pháp thân của Diêm Vương một phát bắt được bóng dáng màu đen ở bên trên, bắt được, đã bắt được rồi.
- Tôi muốn… đi xuống đó…
Lão Hầu Tử bỗng nhiên cảm thán nói.
- Thừa nhận rồi? - Người đàn ông trung niên hỏi.
- Nhưng tôi không dám đi xuống… bởi vì… bởi vì anh ta nói… anh ta nói những việc sau đó đều thuộc quyền quản lý của anh ta.
Nghe vậy.
Thần thức của người đàn ông trung niên bắt đầu nhanh chóng khuếch tán ra.
Những lời này của lão Hầu Tử không phải là đang tự nhủ!
- Ầm!
Lão Hầu Tử dùng một phần sức lực cuối cùng đập nắm đấm xuống đất.
Chấn động kinh khủng nhanh chóng lan truyền đi.
Trực tiếp quấy nhiễu đến thần thức đang dò xét của người đàn ông trung niên.
Đồng thời.
Lão Hầu Tử dùng hết một phần sức lực cuối cùng.
Ưỡn cao lồng ngực đã bị tàn phá.
Dùng giọng nói khàn khàn mà nói:
- Tôi chỉ có một yêu cầu… một yêu cầu… để cho anh ta… được yên nghỉ… bên dưới quá tối… tôi sợ bóng tối…
- Cứ để cho anh ta… đi cùng tôi… cùng nhau đi xuống… bầu bạn với tôi đi…
Trong một khe núi ở xa xa.
Ông chủ Châu, người đã đứng dưới cơn mưa lớn thật lâu.
Gật đầu một cái.
Nói:
- Được.

Mưa rơi, đang dần trở nên nặng hạt hơn.
Theo lý thuyết, phần nước mưa màu đen mà Sở Giang Vương tạo nên này, hẳn là vẫn có định lượng nhất định, nó sẽ không tăng cũng sẽ không giảm, bởi vì nó hoàn toàn quyết định bởi một ý nghĩa của Sở Giang Vương mà thôi.
Nhưng bây giờ.
Cơn mưa lại bắt đầu trở nên lớn hơn.
Nước mưa mới bắt đầu cọ rửa những thứ dơ bẩn ở trên mặt đất.
Bắt đầu làm loãng đi những vũng nước đen như mực ở trên mặt đất.
Đây là một loại tẩy rửa, cũng là một loại thanh tẩy.
Các nhà trữ tình sẽ lấy hình ảnh “lão Hầu Tử chết cảm động trời cao” để hình dung về khung cảnh này.
Khiến cho trời cao cũng phải rơi lệ.
Trên thực tế.
Là bởi vì nguyên nhân huyết thống trong cơ thể lão Hầu tử.
Xích Khao Mã Hầu vốn có huyết mạch của “rồng”, từ trước tới giờ luôn có cảm giác cực kì gần gũi với nước, cho nên khi sinh mệnh của ông ta biến mất, dẫn đến một trận mưa hoành tráng, thật ra đây cũng không phải chuyện quá kì lạ gì.
Mưa đến, vì để đưa tiễn.
Trong nước mưa.
Lão Hầu Tử cứ nằm ở nơi đó như vậy.
Môi mấp máy nói.
Dư vị luôn vô cùng tốt đẹp, hầu như cũng chỉ tồn tại trong một lúc ngắn ngủi.
Bởi vì tốt đẹp mà ngắn ngủi, đồng thời cũng bởi vì ngắn ngủi nên lại càng cảm thấy nó tốt đẹp hơn.
Chẳng qua là.
Bây giờ, cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
Trong đôi mắt lão Hầu Tử, có sự suy yếu, nhưng lại không có bao nhiêu hối hận và luyến tiếc.
Không nhìn thấu thứ được gọi là vận mệnh.
Nhưng cũng đã nhìn thấu thứ mang tên đã định mệnh sắp đặt.
Cho dù có nhìn thấu hay không, thật ra thì vẫn chỉ là một cái mệnh này mà thôi.
Không liên quan tới chuyện tính kế, không dính líu tới việc mưu đồ.
Bởi vì đã sớm nhận mệnh, lại cam tâm chịu đựng.
Vào đêm mùa hạ của ngàn năm trước, ông ta đã quyết tâm đem hết tất cả mọi thứ của mình dâng hiến hết cho vị kia rồi.
Mặc dù bản thân không thể giống như culi Bàn Sơn, một đường bồi bạn bên cạnh ngài ấy.
Nhưng ít ra.
Trước khi chết.
Ông ta có thể kiên trì đứng đến cuối cùng.
Nếu có một ngày.
Ngài ấy lại có thể quay về nắm giữ địa ngục.
Trên con đường này.
Có một viên gạch ngói mà ông ta đã thêm vào.
Một luồng trong suốt sáng bóng bắt đầu tràn ra từ trên người lão Hầu Tử.
Đây là tinh hoa cuối cùng ở trong cơ thể của lão Hầu Tử trước lúc đại hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận